NGÔI NHÀ CUỐI PHỐ RAINSHADOW - Trang 287

(*Murrelet : một loài chim biển nhỏ phân bố ở vùng Bắc Thái Bình Dương, bụng màu trắng, lưng

màu xám, thường làm tổ trên những cây cao)

“Những thứ đáng thương,” Lucy nói. “Em cá là anh nghĩ điều đó đáng giá.”

“Dĩ nhiên là thế.” Anh quan sát cô nhảy lò lò trên cặp nạng. “Anh sẽ mang
em qua quãng đường còn lại. Em có thể thực hành sau.”

“Không. Em có thể lên những bậc cấp đó. Thật nhẹ nhõm khi được di
chuyển loanh quanh trở lại. Điều này có nghĩa là em có thể đi đến xưởng chế
tạo của em ngày mai.”

“Ngày mai hoặc ngày kế tiếp.” Sam nói. “Đừng cố gắng quá sức, hoặc là em
sẽ làm cái chân đó bị thương lại.”

Nụ cười của Lucy trở nên bâng khuâng. Tâm trạng của anh thật khó hiểu. Kể
từ khi cô đề nghị, anh đã đối xử với cô bằng sự thân thiện trong sáng, y hệt
như hai ngày đầu tiên tại ngôi nhà trên phố Rainshadow. Nhưng không chính
xác tương tự. Có những khoảnh khắc cô bắt được ánh mắt anh liếc nhìn cô
theo cách gồm cả hai vẻ lo lắng và thân thiết, và bằng cách nào đó cô biết
rằng anh có nghĩ về những gì đã xảy ra – hoặc gần như đã xảy ra – giữa hai
người họ sáng hôm đó. Và anh đang nghĩ về tuyên bố của cô, rằng cô sẽ ổn
với một chuyện tình không ràng buộc. Cô biết, cho dù anh không tin cô, anh
cũng muốn điều đó.

Vào lúc Lucy vào được trong nhà, cô đã thấm đẫm mồ hôi và mệt, nhưng
đắc thắng. Cô đi cùng Sam đến bếp, nơi Holly đang có bữa ăn nhẹ sau khi
tan học và Mark ngồi trên sàn với Renfield.

“Em đã đứng dậy được rồi,” Mark nói, liếc nhìn Lucy với một nụ cười nhẹ.
“Chúc mừng nhé.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.