NGÔI NHÀ CUỐI PHỐ RAINSHADOW - Trang 302

Xét từ sự xào xạc của tiếng cười trong ngực anh, đó là điều nên nói. Sam
nghiêng người trên cô, môi anh lướt trên khuôn miệng tươi cười của cô.
“Anh cũng không yêu em.”

*

http://sesenau.blogspot.com

*

***

Khi Sam có thể di chuyển, anh thu thập mớ quần áo rải rác của họ và mang
Lucy lên lầu. Họ nằm bên nhau trên chiếc giường rộng, cuộc giao hoan tạm
thời bị chìm lắng giống như những đốm than bên dưới lớp tro nguội.

Sam cảm thấy một cơn rùng mình bất an, như thể thân thể anh biết anh đã
tạo nên một sai lầm, cho dù trí óc anh liên tục đặt ra tất cả những lý do tại
sao anh không nên cảm thấy như thế. Lucy là một phụ nữ trưởng thành, có
khả năng tự ra quyết định. Anh không lừa dối cô, không giả vờ ra vẻ bất kỳ
khả năng nào khác hơn anh đã là. Cô có vẻ hạnh phúc với tình huống này, và
Chúa biết là anh đã thoả mãn, tràn đầy, trong một cách mà anh chưa bao giờ
biết trước đó.

Có lẽ đó là vấn đề. Nó quá tuyệt vời. Quá khác biệt. Thắc mắc tại sao nó lại
như thế với Lucy là thứ mà anh nên nghĩ đến. Sau này.

Đường nét thân thể của cô trong cảnh tranh tối tranh sáng hơi nhoè đi giống
như vùng tối trong một bức tranh. Ánh trăng từ cửa sổ mang đến ánh sáng
dịu nhạt cho làn da cô, như thể cô là một sinh vật kỳ ảo từ một câu chuyện
thần tiên. Sam nhìn cô mê đắm, lướt bàn tay anh dọc theo vùng hông và
lườn của cô.

“Điều gì xảy ra vào lúc cuối?” Lucy thì thầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.