tưởng hoá như một hoạ sĩ có thể tưởng tượng ra, ngoại trừ rằng đó là thật,
loại nghệ thuật mà bạn có thể đi xuyên qua, chạm vào và thưởng thức.
Thứ gì đó đã ảnh hưởng đến vườn nho… sức mạnh tự nhiên, hoặc bùa mê
nào đó, một ngôn ngữ không lời đã triệu tập những cây nho trong một bài ca
hy vọng.
Giống như cơn mơ, Sam lang thang đến nhành nho lai mà không ai có thể
định danh. Anh cảm thấy năng lượng của nó thậm chí trước cả khi anh chạm
vào nó, thân và lá đang vẫy nhẹ, đang ca hát với cuộc đời. Anh cảm nhận bộ
rễ đã len lỏi vào trong lòng đất sâu như thế nào, neo chặt vào đất cho đến khi
không gì có thể di chuyển được nó. Lướt đôi bàn tay ngang quá đám lá, anh
cảm thấy chúng đang thì thầm với anh, cảm thấy bí mật của cây nho đang
thẩm thấu vào trong da anh. Ngắt một trong những trái nho màu xanh đen,
Sam đặt chúng vào giữa răng và cắn xuống. Hương vị sâu sắc và phức tạp,
gợi lên những nông cạn ngọt ngào cay đắng của quá khứ, rồi cuộn vào trong
sự huyền diệu tăm tối đẹp dẽ của những thứ vẫn nằm ngay bên ngoài tầm
với của anh.
Nghe thấy âm thanh của một chiếc xe hơi đang tiến đến, anh quay lại thấy
chiếc BMW của Alex đang tiến dọc theo lối vào. Alex chưa bao giờ đến đây
sớm như thế này. Chầm chậm, Alex hạ thấp cửa xe xuống và hỏi, “Muốn đi
nhờ không?”
Trong trạng thái mê mụ, Sam lắc đầu và ra hiệu cho cậu ta đi tiếp. Anh
không thể giải thích điều gì đã xảy ra, không thể bắt đầu tìm được từ ngữ…
và Alex sẽ khám phá ra điều đó đủ sớm.
Vào lúc Sam trở lại ngôi nhà, Alex đã đi đến chiếu nghỉ ở tầng hai.
Sam lên lầu và thấy em trai anh đang nhìn chăm chú vào ô cửa sổ. Không có
vẻ băn khoăn nào trên gương mặt cậu ta, chỉ có sự căng thẳng lạc lối của