NGÔI NHÀ MA - Trang 111

Anh Cu Sến chau mày ra vẻ nghĩ ngợi rất lung, rồi anh quay sang vợ,

hắng giọng:

- Ý mẹ mày thế nào?

- Tùy bố nó. Hay là sang hỏi ông bà xem sao?

Anh Cu Sến lại hắng giọng:

- Con mình, cần phải hỏi ai. Thôi, lẽ ra vợ chồng tôi đợi anh Luân từ Mỹ

về mới cho anh chị làm đăng ký và tổ chức lễ cưới. Nhưng hoàn cảnh khó
khăn cách trở thế này, cũng phiên phiến đi. Tôi đồng ý cho con Lim lên Ủy
ban đăng ký trước khi anh Luân về.

- Kìa bố nó - Chị Cu Sến khẽ kêu lên - Con nó về kia, thì bố nó cũng thử

hỏi con nó một tiếng xem.

Cường nhìn ra ngõ. Đúng là Lim vừa đi cấy về, đôi bắp chân trần tròn

lẳn còn láng ướt. Trong nắng hanh vàng rực, Lim non tơ và ngon lành như
một trái cấm đang thì.

* *

Cái câu chuyện tếu táo đùa cợt hai tháng trước, tưởng chỉ trêu chọc Lim,

nào ngờ đang sắp thành sự thật.

Số là Cường có ông chú tên là Luân, Việt kiều từ Mỹ về thăm quê

hương. Hôm ấy, hai chú cháu về quê vợ Cường chơi, tình cờ khi xe dừng
thay lốp ở bên đường, hai chú cháu bỗng phát hiện ra Lim đang giặt bên
cầu ao. Trời ơi, cái dáng thiếu nữ bên ao hồ, bao giờ cũng là đề tài của thơ,
của họa và nhất là của nghệ thuật nhiếp ảnh. Ông Việt kiều Luân nhảy ra
khỏi xe, cầm chiếc máy Nikon bấm lia lịa hết một cuốn phim Kodak. Ban
đầu Lim nhất định không chụp. "Không, cháu ngượng lắm". Chính cái vẻ e
ngại rất thôn nữ ấy lại có sức gợi, tạo hứng thú cho người nghệ sĩ. Cường ra
sức vỗ về. Thế rồi Lim bị kéo vào cuộc từ lúc nào.

Theo gợi ý của Luân, cô nghiêng người, mắt nhìn như đốt lửa vào ống

kính, một cánh tay xắn quần cao quá gối một tay đưa lên vén tóc. Chao ôi,
một bức ảnh nghệ thuật tuyệt vời. Mấy ngày sau, Cường và Luân lại về quê

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.