NGÔI NHÀ NHỎ TRÊN THẢO NGUYÊN - Trang 133

xô và cây rìu, leo lên ngồi trên bộ khung xe, lái đi. Bố lái thẳng xuống dưới
đồng cỏ, khuất ngoài tầm nhìn.
Laura hỏi:
- Bố đang đi đâu vậy?
Mẹ đáp:
- Bố đi kiếm cây dưới khu đất trống.
Thật khác thường và dễ sợ khi bị bỏ lại giữa thảo nguyên mà không có một
cỗ xe. Mặt đất và bầu trời bỗng như quá lớn và Laura thấy mình bé nhỏ
hơn. Cô muốn chúi xuống nằm im giữa đám cỏ cao như một con gà gô nhỏ.
Nhưng cô không thể làm vậy vì phải giúp Mẹ trong lúc Mary ngồi trên cỏ
giữ bé Carrie.
Trước tiên, Laura và Mẹ sắp đặt giường ở dưới tấm bạt mui xe. Rồi Mẹ xếp
lại đủ thứ hộp, thùng, gói trong lúc Laura rẫy sạch cỏ trên khoảnh đất trước
lều bạt. Khoảnh đất này là chỗ nấu nướng. Nhưng phải chờ Bố mang củi về
mới nhóm lửa được.
Không còn việc làm nên Laura đi quanh một chút, cô không đi xa khỏi lều
bạt, nhưng lại tìm thấy một kiểu đường hang kì lạ ở trong cỏ mà nếu chỉ
nhìn qua ngọn cỏ gợn sóng ở phía trên thì không thể nhận ra. Đó là một lối
đi thẳng, hẹp len giữa chân những cọng cỏ. Nó kéo dài mãi vào đồng cỏ vô
tận.
Laura đi theo một đoạn ngắn. Cô đi thật chậm, chậm hơn rồi dừng lại và
cảm thấy kì quái. Thế là cô đảo ngược một vòng, vội vã chạy về. Nhìn xiên
qua vai mình, cô không thấy có thứ gì khác. Nhưng cô vẫn hối hả chạy.
Lúc Bố ngồi trên một đống gỗ lái xe trở về, Laura nói ngay với Bố về lối đi
đó. Bố bảo đã nhìn thấy từ hôm qua.
Bố nói:
- Đó là một lối đi cũ lắm rồi.
Đêm đó, bên đống lửa, Laura lại hỏi lúc nào cô sẽ thấy một em bé da đỏ,
nhưng Bố nói không biết. Bố nói không bao giờ thấy người da đỏ, trừ phi
họ muốn thấy mình. Bố đã thấy người da đỏ khi còn là một đứa trẻ ở bang
New York, nhưng Laura chưa từng thấy bao giờ. Cô chỉ nghe nói đó là
giống người man rợ với nước da màu đỏ và những cây rìu nhỏ của họ được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.