NGÔI NHÀ NHỎ TRÊN THẢO NGUYÊN - Trang 143

Mẹ còn đi khập khiễng dù mắt cá chân đau đã khá hơn. Tuy nhiên, chỉ một
thoáng sau Mẹ đã quét xong nền đất và lúc này Mary cùng Laura giúp Mẹ
chuyển các thứ vào nhà.
Bố ngồi vắt vẻo trên đầu vách, mở rộng tấm bạt mui xa phủ lên khung mái
nhà. Tấm bạt căng phồng gió, râu Bố bị thổi bay loạn xạ và mái tóc dựng
đứng tựa hồ đang cố bứt khỏi đầu. Bố nắm chặt tấm bạt, vật lộn với nó. Có
lúc gió giật mạnh tới mức Laura nghĩ Bố có thể văng ra và bay trên không
như một con chim. Nhưng Bố kẹp cứng chân vào bức vách, tay nắm chắc
tấm bạt ghì xuống buộc lại, Bố nói với tấm bạt:
- Đó! Cứ nằm tại đó và phải…
- Charles!
Mẹ gọi. Mẹ đứng sững với đống chăn trải giường trong tay nhìn lên Bố
bằng ánh mắt phiền trách. Bố vẫn nói với tấm bạt:
- … phải tỏ ra ngoan ngoãn!
Rồi Bố nói với Mẹ:
- Sao thế, Caroline? Em tưởng là anh đang nói điều gì hả?
Mẹ nói:
- Ô, Charles! Anh đúng là vô tích sự!
Bố chuyển tới một góc nhà, leo xuống. Những đầu cây chìa ra được Bố
dùng làm bậc thang. Bố thọc hai bàn tay vào mái tóc làm cho mái tóc dựng
đứng loạn xạ hơn nữa và Mẹ cười ngặt nghẽo. Bố bước tới choàng ôm cứng
cả Mẹ lẫn đống chăn trải giường.
Rồi cả hai cùng ngắm ngôi nhà và Bố nói:
- Đúng là một ngôi nhà ấm áp.
Mẹ bảo:
- Em phải cảm ơn vì được ở trong đó.
- Nhà không có cánh cửa ra vào, không có cánh cửa sổ. Nền nhà chỉ là mặt,
còn mái mới là tấm bạt. Nhưng nhà có những bức vách chắc chắn và đứng
đúng ngay chỗ của nó. Nó không như cỗ xe phải lênh đênh di chuyển vào
mỗi buổi sáng.
Bố nói:
- Mình sẽ sống thoải mái ở đây, Caroline, vùng này rộng mênh mông. Đây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.