NGÔI NHÀ NHỎ TRÊN THẢO NGUYÊN - Trang 145

được ngủ trong nhà. Không bao giờ họ còn phải ngủ bên đống lửa ngoài
trời. Bố và Mẹ nhắc tới những người ở Wisconsin và Mẹ ao ước được gửi
một lá thứ cho những người đó. Nhưng Independence ở xa tới bốn chục
dặm và không có cách nào gửi thư nếu Bố không làm một chuyến đi dài tới
trạm bưu điện ở đó.
Big Woods đã cách xa thăm thẳm, ông nội, bà nội cùng các cô, các bác, các
chú và đám trẻ anh chị em không thể biết lúc này Bố, Mẹ, Laura, Mary và
bé Carrie ở đâu. Phần họ ngồi đây bên đống lửa cũng không ai biết được tại
Big Woods đã xảy ra những chuyện gì. Không có cách nào để liên lạc.
Mẹ lên tiếng:
- Thôi, đi ngủ!
Bé Carrie đã buồn ngủ lắm. Mẹ bồng bé vào nhà, thay quần áo cho bé trong
lúc Mary giúp Laura cởi các nút áo phía sau lưng, còn Bố lấy một tấm chăn
treo lên che kín khung cửa ra vào. Che bằng tấm chăn cũng tốt hơn là bỏ
khung cửa trống. Rồi Bố ra dắt Pet và Patty tới sát ngôi nhà.
Bố khẽ gọi vào trong:
- Caroline, ra đây! Ra coi trăng!
Mary và Laura nằm trên chiếc giường nhỏ trên nền đất trong ngôi nhà mới,
nhìn qua ô cửa sổ phía đông ra ngoài bầu trời. Mặt trăng toả sáng ngay sát
dưới ô cửa sổ và Laura ngồi dậy. Cô chăm chú ngắm mặt trăng cực lớn
đang lặng lẽ vươn lên cao mãi trên nền trời quang đãng.
Ánh trăng biến tất cả những kẽ vách phía đó thành những đường sáng bạc.
Qua ô cửa sổ, ánh trăng ùa vào in trên nền đất một mặt gương hình vuông
sáng dìu dịu. Độ sáng đủ cho Laura nhìn rõ Mẹ khi Mẹ vén tấm chăn che
cửa, bước vào nhà.
Laura vội vã nằm xuống trước khi Mẹ kịp thấy cô đang ngồi trên giường.
Cô nghe thấy Pet và Patty đang hí khe khẽ với Bố. Rồi, tiếng chân ngựa
khua đập vào tai cô kề trên nền đất. Pet và Patty đang theo Bố đi về phía
ngôi nhà và Laura nghe thấy Bố đang hát:

Trôi đi, trôi mãi, trăng ơi!

Lung linh ánh bạc giữa trời bao la.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.