NGÔI NHÀ SỐ 12 - Trang 32

Ngày hôm sau, thứ bảy, khí hậu lạnh lẽo và ẩm ướt, nhưng Terry thức dậy rất
sớm và rời khỏi nhà trong bộ quần áo ấm và đôi giày thể thao. Anh vừa đi
vừa chạy theo những con đường ẩm ướt tới đại lộ Rừng Sồi. Những giọt
nước mưa rơi lác đác từ các hàng cây trước mấy ngôi nhà.

Terry dừng lại trước ngôi nhà số 12. Anh quì xuống và giả vờ thắt lại dây
giày. Ngôi nhà này có vẻ vắng lặng. Trước nhà có nhiều bụi cây rậm rạp, cỏ
mọc lan lên cả lối đi đến cửa trước. Tất cả cửa sổ đều bị che kín bởi những
tấm màn màu sẫm.

Terry chậm rãi chạy tiếp. Anh nhìn thấy Bill Evans, người giao sữa, đang
đứng bên chiếc xe chở sữa của anh ta.

“Chào buổi sáng, Bill,” Terry lên tiếng.

“Chào buổi sáng,Terry.” Bill đáp lại. “Anh làm gì ngoài đây trong cái buổi
sáng ẩm ướt như thế này vậy? Tìm một kẻ sát nhân à?”

Terry mỉm cười. Mọi người ở Beckenham đều biết về anh, họ đã đọc mẩu
quảng cáo của anh trên báo.

“Anh có biết ai đang sống ở ngôi nhà số 12 không?” Terry hỏi Bill.

“Không biết nữa. Tôi chẳng thấy ai ra vào đó mấy tháng nay rồi. Trước đây
bà Peters sống ở đó, nhưng mùa hè năm ngoái bà ấy đi đâu đó để nghỉ ngơi.
Hastings, tôi đoán thế. Cũng có thể là Eastbourne? Tôi cũng không chắc lắm.
Tôi nghe nói bà ta đã lấy chồng, và rồi không quay về nữa. Ngôi nhà hoang
vắng từ đó.”

“Thế cái bà Peters ấy đã bao nhiêu tuổi rồi?”

“Ồ, khoảng bốn mươi, tôi nghĩ thế. Nhưng bà ta trông được lắm, tôi không
hề ngạc nhiên khi nghe nói bà ta lấy chồng đâu. Về ngôi nhà đó tôi chỉ biết
thế thôi. À, Tom Matthews đây rồi. Cậu ta hay giao báo ở quanh đây. Có lẽ
cậu ta có thể cho anh biết thêm gì đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.