NGÔN CỦA ANH - Trang 427

Lúc Khê Ngôn ra khỏi phòng bệnh với Hứa Du, cô mong rằng Cố Văn

Lan có thể quay lại nhìn cô một lần, nhưng anh vẫn đang khom lưng tập
trung khám cho bệnh nhân nên cô cũng không quấy rầy anh nữa.

Sau khi hai người ra khỏi phòng bệnh thì Hứa Du túm lấy cô hỏi: "Hai

người cãi nhau à?"

"Đâu có."

"Tớ nhìn ra rồi đấy."

"Thật sự không phải mà." Dù sao thì cô cũng không cảm thấy hai

người đang cãi nhau.

Hứa Du không nhịn được bèn bật cười

Khê Ngôn nói: "Cậu cười gì vậy?"

Hứa Du cố kìm lại, "Cậu cũng cãi nhau với người khác được á? Có

phải lúc cậu cãi nhau với anh ta thì chỉ biết mắng Cố Văn Lan cái tên bại
hoại này thôi chứ gì."

Khê Ngôn: "... Tất nhiên là không phải chỉ có từ đó rồi."

Hứa Du tặc lưỡi, "Được rồi, dù sao cậu cũng rảnh rỗi mà, đứng đây

chờ anh ta đi, tớ đi trước đây."

Trong khi Khê Ngôn còn đang do dự thì Hứa Du đã đi rồi, lúc cô đứng

ở cửa phòng bệnh định quay lại nhìn anh thì đúng lúc anh cũng đi ra, Cố
Văn Lan cười với cô, còn cô có vẻ không tự nhiên lắm.

Hình như đây là lần đầu tiên cô giận dỗi với anh vì một chuyện vớ vẩn

trong quá khứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.