NGỌN LỬA MÙA ĐÔNG - Trang 192

Cô đã đau đớn bởi cách đối xử của anh với cô.Có lẽ cô đã có thể tha

thứ cho anh nếu anh đã dịu dàng như trước đó.Một tối anh đã dịu dàng và
cô đã dịu đi với anh, nó đã thật tuyệt.Cô không thể không nhớ đến vẻ đẹp
của nó, hoặc vui thích, không như những thứ khác, cái anh đã mang đến
cho cô.Sau đó anh đã giữ cô một cách chiếm hữu, như thể anh có thể thực
sự chăm sóc cho cô, và cô đã thích thú với sự thân mật họ đã chia sẻ.

Nhưng sau đó, anh đã rất tàn nhẫn – Chúa ơi, cô ghét anh như thể.Cô

đã trốn khỏi nhà ngày hôm sau, và cố gắng để xua tan cơn giận của cô với
một cuộc cưỡi ngựa hoang dã trên con ngựa nhanh nhất mà Erin cho phép
cô.Nó đã giúp ở một mức độ nào đó.Cô thực sự cảm thấy đỡ hơn một chút
khi quay trở về, cô đi qua Coran và đề nghị anh cưỡi ngựa trở lại ngôi
nhà.Giờ cô nhớ đến điều đó với một nụ cười toe tóe.

Anh đã lạnh lung lắc đầu, đánh giá con ngựa của cô với một sự e

sợ.”Tôi sẽ đi bộ, cô Brenna,”anh cho cô biết.

“Anh đang làm gì ngoài này trên cánh đồng vậy?”cô hỏi, dắt con ngựa

đi bên cạnh anh.

“Avery và tôi đã được sai đi để tìm một con bò đi lạc khỏi bãi chăn

thả.”

“Anh đã?”
“Đúng, Avery đang mang nó quay trở lại ngay lúc này.”
“Đến đây, Coran,”cô dỗ ngọt anh.”Tôi không thể chịu đựng được việc

trông thấy anh đi bộ khi điều đó không cần thiết.Nó là một khoảng cách
khá xa để quay trở lại ngôi nhà.”

“Không,” anh lại từ chối.
Cuối cùng cô ước chừng với sự miễn cưỡng của anh.”Anh chưa bao

giờ cưỡi ngựa trước đây ư?”

Anh lắc đầu và hạ thấp ánh mắt anh xuống đất.Coran chỉ lớn hơn

Brenna 1 hoặc 2 tuổi.Một thanh niên gầy, cao lêu đêu với một gương mặt
ưa nhìn, anh chưa bao giờ cằn nhằn với tình cảnh làm nô lệ một cách bắt
buộc của anh.Cô thích Coran và không thể kìm lại tiếng cười với sự miễn
cưỡng của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.