NGỌN LỬA MÙA ĐÔNG - Trang 190

đầu một cuộc tìm kiếm, như Heloise đã la mắng ông suốt từ khi cơn bão
tuyết bắt đầu.

“Này, ông già, ông ở đâu vậy?”
Erin đi đến từ phía sau chuồng ngựa, được che phủ từ đầu đến chân

trong một chiếc áo choàng lông thú sặc sỡ.”Tôi nghe thấy ông rồi,”ông càu
nhàu với một giọng thô lỗ.

Anselm quan sát ông ấy với sự khó chịu”Ta thấy Garrick vẫn lãng phí

những chiếc áo choàng của nó cho những người hầu.”

“Đúng vậy, chúng tôi được mặc ấm hơn những người dân tội nghiệp

của ông,”Erin đáp, cười toe tóe.

Anselm sẽ không để tâm đến lời nhận xét từ bất cứ người nào khác,

nhưng ông thực sự yêu mến Erin già.Ông ấy đã phục vụ cho cha của
Anselm, và giờ là con trai ông, và bởi vì nhiều năm nay họ đã thích thú nói
cạnh khóe lại những đức tính tốt bụng từ người kia khi họ gặp nhau.

Anselm hằng giọng, kiềm chế sự hài hước của ông.”Ta mang một con

ngựa non mới cho chuồng ngựa của ông.Ông có buồng chứ?”

“Quả thực có một buồng,” Erin lầm bầm, cầm dây cương của cả 2 con

ngựa.”Dĩ nhiên là có buồng.”

“Ông nhớ là, nó không phải dành cho Garrick đâu .”
“Ồ?”
“Không , nó là món quà dành cho cô gái Celtic,”Anselm thô lỗ

nói.”Và ông phải cẩn thận và nói với con trai ta khi nó trở về.”

“Thánh thần ơi!”Erin cười khúc khích,”Từ khi nào ông tặng một món

quà tốt như vậy cho một nô lệ vậy?”

“Đừng bận tâm, ông già lẩm cẩm.Cô gái ở đâu?Trong khu nhà bên

dưới à?”

“Không, cô ấy sống trong nhà.”
Anselm ngạc nhiên bởi tin mới này, sau đó ông cười khoái trá.”Có lẽ

ta không đến nỗi là một tên ngốc sau tất cả.”

“Ông muốn hỏi ý kiến của tôi ư?”Erin đáp lại, đôi mắt già nua của ông

bừng sáng lên với tiếng cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.