vẫn yên ắng, nên không khó để nghe thấy con vật từ chuồng ngựa, thậm chí
với đôi tai già nua của tôi.Tôi phát hiện ra nó ở một mình trong căn nhà,
nhưng không nghĩ gì về điều đó cho đến khi tôi nhận ra con vật không thể
khơi ngọn lửa và làm những chiếc bánh mì giòn.Tôi biết những người phụ
nữ khác không có ở trong nhà, nên khi đó tôi đã phái Coran đến nói với cậu
điều mà tôi phát hiện ra.Từ lúc cả 2 trèo lên ngựa và ngựa của Brena không
ở trong chuồng, theo lẽ tự nhiên tôi cho rằng cô ấy vẫn ở cùng với cậu tại
nhà của cha cậu.Trước khi cậu về với Coran, cơn bão đã bắt đầu, che phủ đi
những dấu vết mà cậu đã hi vọng tìm thấy.”
Garrick nghiến răng khi anh nhớ lại đã nguyền rủa chúa trời bởi cơn
bão tuyết đó đã cản trở bất cứ cơ hội nào để tìm thấy Brenna nhanh
chóng.Anh đã không tìm thấy cô , và quá nhiều ngày đã qua.”Và ông nói
khi ông mở cánh cửa vào tối đó, con chó chạy ra ngoài và rời khỏi phía
trước ngôi nhà?”
“Như tôi đã nói,”Erin đáp.
Garrick nắm chặt tay vào.”Tôi đã tìm tất cả mọi inch của khu đất phía
đông, tất cả các con đường dọc theo những ngọn núi, nhưng không có dấu
hiệu của cô ấy!”
“Và những ngọn núi?”Perrin cuối cùng nói.”Bất cứ ai ngu ngốc cũng
biết rằng họ không thể tồn tại trong mùa đông, tuy nhiên tôi đã đi ngược lại
phía những ngọn núi thấp hơn.”
“Và con chó?nó sẽ may mắn hơn cậu.”Perrin nói.”Cậu đã không đưa
nó đi với cậu à ?”
“Tôi không thể tìm thấy nó khi tôi dời đì lần đầu.Erin nói nó quay trở
lại vào ngày hôm sau, ướt sũng và bị thương.Nó đã chết vài giờ sau đó.”
“Tôi xin lỗi, Garrick.Tôi biết cậu đã nuôi nó từ khi nó là một chú chó
con.”Garrick không nói gì.Anh chưa đối phó được với sự thất bại đó, hay
nghĩ bất cứ điều gì ngoại trừ đuổi kịp Brenna.
“Tôi vẫn cho rằng cô ấy không chạy trốn, Garrick,”Erin nói chắc
chắn.”Cô ấy ở ngoài đó tình cờ bị đau-“
“Đừng nói rằng cô ấy chết, ông lão!”Garrick ngắt lời ông với một sự
dữ dội khiến Erin nhanh chóng hối hận về những lời gần như đã nói.