NGÓN TAY THỨ MƯỜI MỘT - Trang 29

Thực ra thì cống ngầm cũng không đến nỗi rùng rợn như tưởng tượng.

Dưới ánh sáng rọi ra từ mười mấy ngọn đèn trên đầu các nhân viên cảnh
sát, lòng cống sáng trưng như ban ngày. Điều khó khăn duy nhất là lòng
cống chỉ cao độ nửa thân người, chúng tôi đành phải lom khom di chuyển.
Ập thẳng vào trước mặt là mùi hôi thối ghê sợ khiến người ta muốn tắc thở.

Tôi đưa tay dụi mũi, nói: "Mùi kinh khủng quá, tôi làm pháp y còn

chịu không nổi, chắc các anh khó chịu lắm nhỉ?"

Mấy nhân viên khám nghiệm hiện trường gật lấy gật để, mặt xanh như

tàu lá.

Bao Trảm khịt mũi hít đủ các hướng rồi chỉ về phía sau chúng tôi nói:

"Ở đằng kia."

Tôi mừng rỡ: "Mọi người đều nói mũi anh còn nhạy hơn cả mũi chó

nghiệp vụ, đúng là danh bất hư truyền. Anh có thể nhận ra mùi xác thối ở
trong cái nơi sặc sụa đủ các thể loại mùi xú uế thế này à?"

Bao Trảm không trả lời mà đẩy tôi một cái, kêu lên: "Đủ rồi nhé, anh

là chó thì có."

Chúng tôi di chuyển khó nhọc hơn nửa giờ đồng hồ, tôi thấy hai chân

mình nặng trịch cứ như bị đổ chì.

Cuối cùng, Bao Trảm cũng dừng lại, nói: "Có khả năng ở quanh đây,

đào thôi!"

Các nhân viên khám nghiệm hiện trường tháo xẻng nhỏ buộc sau lưng,

bắt đầu đào bới bùn đất xung quanh, mồ hôi túa ra như mưa. Chỉ một lúc
sau, trong mùi hôi thối nồng nặc đã pha thêm cả mùi mồ hôi mặn chát.

Sau nửa giờ đồng hồ, Lâm Đào reo lên: "Anh Bao đúng là danh bất hư

truyền, đào được rồi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.