NGÓN TAY THỨ MƯỜI MỘT - Trang 362

"Rất đau buồn." Điều tra viên nói, "Tạ Hào nói rằng, tối hôm qua, Tạ

Cần Công đến nhà anh ta ăn cơm, sau đó có một số biểu hiện rối loạn tinh
thần, nói muốn về nhà rồi bỏ đi luôn, anh ta cũng nghĩ là chuyện bình
thường. Đến chiều nay, chúng tôi thông báo với anh ta ông cụ đã tử vong.
Buổi tối, Tạ Cần Công khi thì ngủ ở nhà con trai, khi thì ngủ ở nhà mình."

"Thường thì về nhà mình ngủ." Một điều tra viên khác mở bản đồ ra,

nói. "Nhà của Tạ Hào cách nơi phát hiện ra nạn nhân không xa, khá vắng
vẻ. Nhà của Tạ Cần Công cách nhà Tạ Hào hai cây số về phía bắc, cũng rất
hẻo lánh. Đoạn đường này không có camera giám sát, vì thế chúng tôi
không thể hiểu được vì sao Tạ Cần Công lại đi đến bãi lau ở phía tây nhà
họ."

"Rối loạn tinh thần có thể dẫn đến mất phương hướng." Lâm Đào lên

tiếng. "Chúng tôi phân tích rằng có lẽ nạn nhân bị lạc đường, đi nhầm vào
bãi lau. Trong bãi lau lại càng khó xác định phương hướng. Trong cơn tâm
thần phát tác, ông ấy đã đến bên hồ đập đầu vào đá, hoặc vì trời mưa đất
trơn nên trượt chân, ngã đập đầu."

"Theo như cậu nói, có thể là do tai nạn hoặc tự sát, nhưng cậu khẳng

định là tự mình gây thương tích dẫn tới tử vong à?"

Lâm Đào gật đầu: "Về cơ bản đã có thể khẳng định. Khi phát hiện ra

vụ án, nạn nhân vẫn còn sống, không phù hợp với đặc điểm của vụ án giết
người. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là thông qua khám nghiệm dấu vết,
chúng tớ đã phục dựng được quỹ đạo di chuyển của nạn nhân và tình trạng
hiện trường. Hiện chúng tớ đã có đầy đủ căn cứ để chứng minh rằng nạn
nhân tự gây ra tổn thương ở phần đầu."

"Vậy sao?" Tôi ngạc nhiên kêu lên, hóa ra Lâm Đào đã phát hiện ra

một manh mối quan trọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.