NGÓN TAY THỨ MƯỜI MỘT - Trang 365

"Hay nói cách khác, tất cả những người đã từng đến hiện trường đều

lưu lại dấu chân, hơn nữa đều là vào lúc tảng sáng." Lâm Đào nói. "Vậy thì,
nếu có một người thứ hai đi cùng nạn nhân vào trong bãi lau, cho dù không
bám theo nạn nhân, chỉ nấp ở một chỗ nào đó, cũng phải lưu lại dấu chân
mới đúng."

"Nếu ẩn nấp tại nơi dấu vết đã bị phá hủy thì sao? Và đó lại chính là

nơi phát hiện ra nạn nhân?" Đại Bảo hỏi.

"Hay là dấu giày giống hệt nhau?" Tôi hỏi.

Lâm Đào nói: "Không thể. Dấu giày giống hệt nhau thì chỉ có thể

giống ở hoa văn dưới đế giày, nhưng mức độ mài mòn thì không thể giống
nhau được."

Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Nhưng khi khám nghiệm tử thi, chúng

tớ thấy nạn nhân không hề đi giày."

Bác sĩ Đào đồng tình: "Khi tôi khám nghiệm tử thi lần đầu, có thể

khẳng định nạn nhân đi chân đất."

"Thế bàn chân của nạn nhân có sạch không?" Tôi hỏi là vì muốn xác

nhận nạn nhân có đi qua bãi bùn hay không, nhưng tôi lại sực nhớ ra sau
khi bị thương, cả người nạn nhân ngâm trong hồ nước, cho dù bàn chân vốn
sạch cũng sẽ bị bùn dưới đáy hồ dính phải, mà cho dù bàn chân vốn bẩn
cũng sẽ bị nước rửa sạch mất. Vì thế vấn đề này có vẻ như không mấy ý
nghĩa.

Vì thế, tôi thu lại câu hỏi.

"Vấn đề chính là ở đây." Lâm Đào mỉm cười nói. "Nạn nhân đi chân

trần, nhưng tại hiện trường hoàn toàn không phát hiện ra dấu chân trần.
Chúng tôi đều lấy làm lạ, nên đã tiến hành tìm kiếm trong đám bùn ven hồ.
Và đúng như dự đoán, chúng tôi đã tìm được một đôi giày ở bên hồ, cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.