NGÓN TAY THỨ MƯỜI MỘT - Trang 414

Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Hẳn là hung thủ hiểu rất rõ về tình

hình cầu thang bộ, biết nạn nhân sẽ đi đường này, cũng biết không còn ai
khác đi qua đây nên mới dám ẩn nấp ở đây, giết người xong cũng bỏ luôn
xác ở đây. Điều này chứng tỏ hung thủ đã nhìn thấy nạn nhân leo cầu thang
bộ từ trước đó. Chúng ta suy nghĩ thử xem, một người thế nào mới có thể
dễ dàng nhìn thấy nạn nhân leo cầu thang bộ?"

Lâm Đào suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu là hộ sống phía trên tầng

mười một, có lẽ sẽ không nhìn thấy nạn nhân đi cầu thang bộ. Chỉ có hộ
sống từ tầng mười một trở xuống mới có khả năng ngẫu nhiên nhìn thấy
nạn nhân đi cầu thang bộ, sau đó quan sát và phát hiện nạn nhân ngày nào
cũng leo cầu thang bộ, đúng không?"

"Có lý." Tôi nói. "Vậy chỉ còn lại hai mươi mốt hộ tình nghi. Chắc là

hôm nay phá án được rồi."

Đã đến lúc thử thách trình độ toán học của Đại Bảo. Anh ta xòe tay

đếm một hồi rồi thắc mắc với chúng tôi: "Ơ, tính thế nào nào mà ra hai
mươi mốt hộ thế?"

"Lấy mười một nhân với hai trừ đi một." Lâm Đào ngán ngẩm ném ra

một câu.

*

Trong phòng họp tổ chuyên án đang trải rộng tấm sơ đồ của tòa nhà số

4 khu chung cư Quý Lâm và danh sách chủ sở hữu do công ty quản lý bất
động sản cung cấp. Điều tra viên đang phân tích từng hộ một.

"Phòng 301 đã lâu không có người ở, phòng 401 có hai cô gái ở, đều

không phù hợp điều kiện." Điều tra viên nói. "Đây là một khu chung cư cao
cấp, là chỗ ở của người có tiền, tại sao lại có kẻ gây ra vụ án thế này nhỉ?"

Tôi hất hàm nói: "Xem thử phòng 601, một cậu ấm sống một mình."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.