NGỰ CHÂU ÁN - Trang 110

hào nhân sĩ ở Phổ Dương đều lui đến đó khám chữa bệnh, ông ta còn
thường xuyên cắt thuốc cho đại phu nhân của Kha gia nữa."

Huyện lệnh gật đầu, uống cạn trà, rồi cẩn thận đặt cái chén mỏng

manh như vỏ trứng xuống bàn. Ông lặng lẽ vuốt bộ râu đen nhánh trong
một lúc.

Cuối cùng, Địch Công ướm hỏi, "Bây giờ, bản quan muốn hỏi ý kiến

ngươi về một vấn đề hoàn toàn khác. Dĩ nhiên ngươi quá quen thuộc với
câu chuyện nổi tiếng về viên ngự châu bị đánh cắp gần trăm năm trước rồi.
Vậy ngươi có bất cứ giả thuyết nào về bí ẩn cổ xưa ấy không?"

"Bẩm, cấm quân đã xới tung cả Hoàng cung Đại nội lên rồi mà minh

châu vẫn biệt tăm biệt tích. Thảo dân tin rằng thủ phạm không phải ai khác
ngoài Hoàng hậu nương nương. Bậc mẫu nghi thiên hạ ấy đã lén giấu ngự
châu đi, chỉ để có cơ hội thanh trừng một vài tình địch, những cung phi
đang được Hoàng đế sủng ái, đem họ ra tra khảo cho đến chết! Đạt được
mục đích, nương nương bèn ném viên ngọc đi, xuống giếng sâu chẳng hạn.
Biết bao thảm kịch đã xảy ra đằng sau những cánh cổng vàng của tam cung
lục viện! Với lại, ai lại đi ăn trộm một thứ mà mình chẳng bao giờ có thể
bán lại?"

"Dương tiên sinh cứ giả định là viên ngọc đã thực sự bị đánh cắp đi.

Chả lẽ hoàn toàn không có cách nào chuyển minh châu thành ngân lượng
được à?"

"Thưa, chuyện đó là vô phương, chừng nào ngự châu vẫn ở trong thiên

hạ của Đại Đường. Nhưng nếu tên đạo chích đó có quan hệ tốt với các lái
thương Uy Mã Á hoặc Ba Tư ở Quảng Châu, hắn có thể bán minh châu với
giá rẻ chỉ bằng một phần giá trị thực, để rồi sau đó viên ngọc sẽ được bán
lại ở một man quốc xa xôi nào đấy. Đó là cách duy nhất. Chỉ có cách đó
mới có thể kiếm lời từ ngự châu mà không chịu cảnh máu chảy đầu rơi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.