NGỰ CHÂU ÁN - Trang 182

Cặp mắt họ Dương lóe một tia điên cuồng khi hắn ré lên đắc chí, "Ta

đã báo thù được! Ta đã trỗi dậy từ nấm mồ! Ta đã tra tấn nàng, nữ sát thủ
máu lạnh. Nàng quyến rũ và cám dỗ nam nhân rơi vào bẫy tình bằng nụ
cười bẽn lẽn và ánh mắt thơ ngây, rồi cự tuyệt hắn với nụ cười khinh khi,
bỏ rơi nam nhân này khiến hắn trở thành kẻ tàn phế đáng thương, què quặt
cả thân xác lẫn tâm hồn. Tất cả nữ nhân khác, ta đều đã bắt phải khom lưng
quỳ gối, van xin ta dung thứ bằng âm giọng của nàng, chính là da thịt của
nàng mà ta đã cứa sâu vào, là máu huyết của nàng mà ta thấy đã tuôn chảy
thành dòng, tất cả đều của nàng..."

Hắn đột ngột dừng lại, liếm nước dãi trên đôi môi đang gầm gừ của

mình, gương mặt méo xệch bỗng giãn ra. Họ Dương khẽ khàng nói, "Ta đã
làm những gì phải làm. Giờ ta sẽ gánh chịu hậu quả."

Địch Công gật đầu với viên Bộ đầu. Dương chưởng quỹ được dẫn giải

đi. Ông ngồi xuống và lau mồ hôi bịn rịn trên trán mình.

Quách Minh húng hắng giọng và hỏi, "Bẩm đại nhân, ngài có thể giải

đáp một thắc cho thảo dân không ạ?"

Thấy Huyện lệnh lừ đừ gật đầu, gã tiếp tục, "Bẩm, họ Dương đang nợ

thảo dân một số ngân lượng kha khá cho hai món đồ đồng cổ. Không biết
thảo dân có phải phép không khi cho rằng nha phủ sẽ thanh toán lại số đó
cho thảo dân vào thời điểm thích hợp, trích ra từ tài sản bị tịch thu sung
công của kẻ bị kết án tử?"

"Hẳn rồi, Quách tiên sinh", Địch Công đáp. Đoạn ông thêm lời, "Bản

quan cần ngươi có mặt tại nha phủ vào sáng mai, với tư cách nhân chứng.
Sau đó, ngươi được tự do tiếp tục chuyến du sơn ngoạn thủy của mình, tùy
ý ngươi."

"Xin đa tạ đại nhân." Họ Quách buồn bã lắc đầu rồi tiếp lời, "Thảo dân

lúc nào cũng coi Dương tiên sinh và Biện đại phu như các thương gia chính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.