NGỦ CÙNG SÓI - Trang 171

Hắn điều chỉnh tư thế, tay bất giác đút vào túi, phát hiện thấy không có

gì, thở dài rồi nói tiếp: “Ta chỉ chậm một bước, chậm một bước thôi... Ta
đứng ở tầng dưới cũng nghe rõ từng từ: “Hàn Trạc Thần, mày từng cứu
mạng tao, muốn lấy mạng tao thì tao chẳng quan tâm nhưng sao mày lại lừa
tao...” Hôm đó thực sự ta rất muốn lên trên đó, muốn nói với anh ấy rằng ta
không hề bán đứng anh ấy, kể cả khi cùng anh ấy bị người khác đánh chết
thì chí ít cũng để anh ấy biết rằng anh ấy có thể vì ta mà liều mạng thì ta
cũng có thể! Nhưng tiếc rằng đến lúc chết anh ấy vẫn nghĩ ta hại anh ấy...”

Nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên nỗi u sầu, thậm chí mắt hơi rơm rớm,

tôi liền lấy thuốc trong ngăn kéo đặt vào tay hắn.

Hắn day day chân mày, lắc đầu.

Tôi có thể hiểu được tâm trạng của hắn, là anh em lâu năm như vậy,

từng vào sinh ra tử, giữa họ tình nghĩa quan trọng hơn tất cả. Ông trùm Lôi
chắc chắn rất quan tâm đến hắn, nếu không ông ta không thể biết là bị lừa
mà vẫn muốn gặp Hàn Trạc Thần, muốn cùng hắn uống một chầu rượu, nói
chuyện tình cảm anh em lần nữa. Chính vì quá quan tâm nên trước khi bị
đánh chết ông ta vẫn oán giận như vậy, vì người hại ông ta lại chính là
người ông ta tin tưởng nhất.

Còn đối với Hàn Trạc Thần, chuyện đó sẽ khiến hắn day dứt, căm hận

đến nhường nào?!

Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh hắn như con thú hoang giãy giụa, cánh

tay hắn vùng vẫy trong chiếc còng số tám đến nỗi máu thịt nhầy nhụa
nhưng vẫn không thể trốn thoát...

Tôi có thể tưởng tượng cảnh một người ngông cuồng, ngạo mạn như

hắn lại phải quỳ xuống van xin bố dượng, hắn nguyện đem tính mạng ra để
chứng minh lòng trung thành của mình nhưng không ai cho hắn cơ hội!

Tôi nghĩ hắn cũng muốn làm người tốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.