NGỦ CÙNG SÓI - Trang 234

Hắn nghiến chặt răng, giọng nói lọt qua kẽ răng: “Hàn Thiên Vu, ta làm

gì không cần con phải lo. Ta có thể phân biệt rõ phải trái, đúng sai. Ta đánh
giá mọi người theo cách của ta, ta biết rõ những ai ta có thể hy sinh vì họ,
những ai không thể mềm lòng... trừ con ra.”

Lúc tôi trợn tròn mắt, hắn tóm lấy tay tôi, lôi tôi ra khỏi nơi đó: “Theo

ta về nhà bôi thuốc.”

Lúc tôi đi, mọi người ở đó có vẻ hoang mang. Tiểu Cảnh dường như

không đồng tình, vẻ mặt đầy tâm trạng. Anh nheo mắt, hàng mi đã che đi
đôi mắt sáng như ánh trăng.

Anh nắm chặt tay, không thèm nhìn tôi nữa!

Tại sao ngoài tôi ra không ai thương hại người con gái đang bị đánh đập

ấy?

Chẳng lẽ tôi đã sai?!

Có lẽ là vậy, dù có cao cấp đến mấy thì nơi đó vẫn là hộp đêm. Đó là

thiên đường của đàn ông và là địa ngục của phụ nữ. Những người con gái
bước vào đó ắt phải hiểu họ sẽ phải đối mặt với cái gì.

Đâu là thiên đường của tôi, đâu là địa ngục của tôi?

Sau đó, có lần tôi gọi điện cho chị Thu, chị nói rất to: “Đẹp trai quá!

Nếu anh ta yêu chị một lần thôi, có chết chị cũng mãn nguyện.”

Tôi cười khổ: “Nếu chị bị ông ta vứt bỏ một lần thì sẽ biết thế nào là

sống không bằng chết...”

Về đến nhà, tôi không thèm quan tâm đến hắn, đi thẳng về phòng.

Hắn đi lấy thuốc rồi đẩy cửa phòng tôi, đi thẳng vào không hề gõ cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.