NGỦ CÙNG SÓI - Trang 236

Hắn lại lấy ngón tay chấm một ít thuốc thoa lên môi tôi. “Lần sau con

thấy ai chướng mắt thì về nói với ta, đừng có đánh nhau với người ta, biết
chưa?”

Môi tôi tê dại, tôi vội né tránh: “Tại sao lúc đánh chú thì con đánh trúng

mà đánh cô ta lại trượt cơ chứ?”

“Đó là vì con chỉ có tài bắt nạt ta... Con sinh ra để dằn vặt ta mà thôi!”

Tôi lại nuốt nước bọt, lần này không phải chỉ có đôi môi tê dại.

Ngón tay hắn lại đặt lên môi tôi, đầu ngón tay mềm mại men theo bờ

môi. Tôi nghiêng mặt, hai má nóng bừng.

Rèm hoa đã che đi ánh mặt trời bên ngoài, căn phòng được nhuộm một

màu cam huyền ảo. Hắn không nói mà chăm chú nhìn vào mắt tôi, ánh mắt
chạm nhau, hòa quyện vào nhau trong căn phòng yên tĩnh. Căn phòng tỏa
ngát hương thơm của thiếu nữ. Tôi hơi ngả người trên gối, cảm thấy linh
hồn dần bay mất.

Trong ánh mắt hắn như không còn lý tính, rơi xuống vực sâu bất tận.

Hắn càng lúc càng gần tôi hơn, ngón tay trượt từ môi xuống phía dưới.

May mà vào thời khắc gay cấn ấy, điện thoại của tôi bỗng reo lên. Tôi

vô cùng sung sướng vì đã hoàn hồn trong tiếng nhạc. Thật nguy hiểm, suýt
nữa thì bị ánh mắt ấy hút mất linh hồn mà khó khăn lắm tôi mới tìm lại
được. Tôi định ngồi dậy nghe điện thoại, bỗng hắn ấn mạnh tôi nằm nguyên
trên giường.

“Con không nghe điện thoại, được không?”

Tôi chỉ lưu vài số điện thoại, chắc là Tiểu Cảnh gọi.

Tôi đoán chắc anh muốn hỏi thăm tôi bị thương ra sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.