phim truyền hình, lúc vui thì cùng cười. Chị còn nói họ thường vừa chơi
đàn vừa nói về bạn trai của nhau.
Nghe kể thì quả là một nơi đẹp, chẳng trách các bạn của tôi đều cố gắng
học để vào được nơi đó. Tiếc rằng tôi không còn cơ hội nữa rồi.
Cô giáo nhìn thấy tôi đang trầm tư suy nghĩ thì khuyên: “Không sao cả!
Dù sao điều kiện gia đình em rất tốt, cô có thể giúp em liên hệ với trường ở
nước ngoài, thi đầu vào ở nước ngoài khá đơn giản.”
Tôi gượng cười.
Cô còn tưởng rằng tôi không có niềm tin vào bản thân nên khích lệ:
“Em mới mười tám tuổi mà đã đánh những bản nhạc truyền cảm đến vậy,
sau này em sẽ thành công, cô không nhìn nhầm người đâu!”
“Cô ơi, không còn sớm nữa, em về đây ạ!” Tôi cúi người chào cô lần
cuối, nói. “Cảm ơn cô!”
Chiều hôm đó, tôi đến công viên xem mấy cụ già luyện Thái cực quyền,
nhìn những gương mặt hằn lên vết tích của tháng ngày đã qua, xem họ vì
cố gắng sống khỏe hơn mà nỗ lực.
Đúng là khi sắp mất tính mạng mới thấy được giá trị của nó.
Sau đó, tôi lại đi dạo trên phố, len vào những con phố sầm uất, ngơ ngẩn
nhìn từng tủ kính trưng bày. Lúc đi qua tiệm chụp ảnh cưới, những chiếc
váy cưới trắng muốt khiến tôi mê mẩn, tôi liền chạy vào trong chụp một
loạt ảnh cưới.
Chọn xong ảnh rồi quẹt thẻ tính tiền, họ nói rằng tháng sau đến lấy, tôi
chỉ gật đầu mỉm cười, xem lại từng bức ảnh trên máy tính một lần nữa.
Trong ảnh tôi cười thật hạnh phúc nhưng tiếc rằng mắt ngấn lệ.