Tên thuộc hạ kia vội đáp: “Hắn là sát thủ do thằng Báo thuê. Báo cho
hắn một trăm vạn để hắn giết...”
“Được rồi”, An Dĩ Phong ngắt lời. “Đừng đánh nữa, lôi ra ngoài vứt
xuống biển.”
...
Hàn Trạc Thần không nói gì, nhìn An Dĩ Phong một cái, nhẹ nhàng nhả
khói thuốc.
Người đàn ông bị đánh cho dở sống dở chết bị lôi đến cửa, một vũng
máu đỏ thẫm thấm xuống mặt sàn đầy bụi. Lúc sắp bị lôi ra ngoài, người
đàn ông nửa mê nửa tỉnh đó bừng tỉnh, kinh hoàng kêu lớn: “Tôi xin các
anh, cho tôi gọi một cuộc điện thoại, con gái tôi đang đợi tôi.”
Gã lại bị nhận một cú đấm nặng nề lên mặt, máu từ khóe miệng chảy
xuống.
Gã vẫn không từ bỏ, ngón tay bấu chặt lấy mặt sàn, nhìn Hàn Trạc Thần
mặt lạnh tanh, khổ sở van nài: “Cầu xin anh, cho tôi nói vài lời với con
bé...”
“Cho nó gọi.” Hàn Trạc Thần vừa dứt lời, người vệ sĩ đứng sau lập tức
đút điện thoại vào tay người đàn ông bị thương.
“Cảm ơn! Cảm ơn!” Gã run run đỡ lấy điện thoại, bấm nút. Chưa dứt
một hồi chuông, đầu dây bên kia vang lên giọng nói trong trẻo, non nớt phá
vỡ sự tĩnh mịch trong căn phòng đầy sát khí: “Bố ơi, sao bố vẫn chưa về?
Lúc nào bố mới về ạ?”
Gã cắn chặt răng, lấy lại bình tĩnh, cố gắng để giọng nói bình thường:
“Bố có việc, tối nay bố không đến bệnh viện được, Ni Ni ngủ trước đi
nhé!”