NGŨ ĐẠI THẦN THÚ - Trang 237

Tôi đứng trôn chân ở đó vẻ mặt si ngốc, thất thần như sắp mất đi một thứ

gì đó quan trọng.

- Em hỏi lại anh một lần nữa. Anh trọn em hay trọn cái nghề thầy pháp

chết tiệt đó.

Trang như không giữ được bình tĩnh mà hét lên.

Tôi tiến lên nắm lấy vai Trang hướng ánh mắt khẩn thiết nhìn em nói với

giọng bình tĩnh nhất có thể.

- Anh biết em lo lắng cho anh. Nhưng anh thân mang sư mạng của một

thầy pháp, em đợi anh được không chỉ còn một trận chiến này nữa sứ mệnh
với sư môn của anh sẽ hoàn thành. Đến khi đó a sẽ bù đắp lại khoảng thời
gian vừa qua cho em. Những năm qua chúng ta đã cố gắng như vậy, không
lẽ đến giờ phút này em lại muốn từ bỏ.

- Em yêu anh. Em không muốn anh dấn thân vào nguy hiểm, trở thành

người bình thường như bao nhiêu người khác được không anh.

Trang tiến lên ôm lấy tôi khóc nức nở. Tôi lúc này cũng không biết phải

nói gì cho em hiểu, môi mấp máy chỉ phát ra một chữ " em". Dường như
nhận ra suy nghĩ của tôi. Trang vung tay xé phăng từng cúc áo trên ngực tôi
sau đó chỉ tay lên ngực tôi nói trong tiếng nấc.

- Anh còn do dự điều gì, anh nhìn đi những vết sẹo này từ đâu mà có.

Anh còn muốn hy sinh bản thân vì những thứ anh gọi là sứ mệnh ấy đến
bao giờ nữa.

Tôi vô thức đưa tay lên ngực mình dò dẫm những vết sẹo, cũ có, mới có.

Những trận chiến hung hiểm như hiện ra trước mắt tôi. 2 mắt tôi lúc này đã
cay xè vì những lời nói của Trang. Tối biết em có lí khi nói ra những lời đó.
Nhưng biết làm sao bây giờ, trên vai tôi đang gánh trách nhiệm vô cùng to
lớn, nếu thầy pháp nào cũng dễ dàng từ bỏ trách nhiệm đó liệu nhân gian

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.