Nghiệp Và Quả Của Nghiệp
391
xử cung kính đặc biệt với Ngài khách Tăng hơn
cả với ta đã ở tại ngôi chùa này từ lâu. Nếu
Ngài khách Tăng ở lại ngôi chùa này thì ông thí-
chủ đâu còn cung kính ta như trước nữa”.
Do tính ganh tỵ nghĩ sai lầm như vậy, nên vị
tỳ-khưu trụ trì không hài lòng để cho Ngài
khách Tăng ở lại ngôi chùa này, nhưng chưa biết
làm cách nào để Ngài khách Tăng đi ra khỏi
chùa mà không làm mất lòng ông thí-chủ.
Ngài Trưởng-lão khách Tăng biết rằng: “Vị
tỳ-khưu trụ trì có thái độ không muốn ta ở lại
ngôi chùa này.
Sáng ngày mai, ta sẽ rời khỏi ngôi chùa này,
trở về chỗ ở của ta”.
Buổi sáng ngày hôm sau, đến giờ đi khất
thực, vị tỳ-khưu trụ trì đánh chuông bằng cách
búng ngón tay, gõ cửa bằng móng tay, rồi âm
thầm mang bát đi đến tư gia của ông thí-chủ.
Người thí-chủ ra đón rước Ngài trụ trì, hai tay
nhận cái bát, thỉnh mời vào nhà, thỉnh ngồi trên
toạ cụ đã trải sẵn, người thí-chủ đảnh lễ vị tỳ-
khưu trụ trì, rồi bạch rằng:
- Kính bạch Ngài trụ trì, Ngài Trưởng-lão
khách Tăng sao chưa đến? Bạch Ngài.
Vị tỳ-khưu trụ trì bảo với ông thí-chủ rằng: