NGŨ GIỚI LÀ THƯỜNG GIỚI CỦA MỌI NGƯỜI - Trang 455

Nghiệp Và Quả Của Nghiệp

397

Thai nhi đủ tháng, người mẹ sinh ra đứa bé

trai, mẹ cha nuôi dưỡng đứa con rất vất vả khổ
cực, cho đến khi đứa con khôn lớn đi lại được.

Một hôm, người mẹ dẫn đứa con vào kinh-

thành đi xin ăn, người mẹ trao cho đứa con cái
bát đất nung, dạy bảo đứa con trai rằng:

- Này con đáng thương! Mẹ đã khổ vì con

suốt mấy năm qua, thân mẹ gầy yếu không thể lo
nuôi dưỡng con được nữa. Con nên cầm bát đi
xin ăn nhà đằng kia.

Dạy bảo đứa con trai như vậy xong, người mẹ

lẫn trốn đi nơi khác. Từ đó, đứa bé trai một mình
đi xin ăn bữa có bữa không, chưa có bữa nào
được no bụng cả, sống lay lắt qua ngày.

Đứa bé trai sống lang thang vất vưởng, nằm

ngủ nơi này nơi khác, không tắm giặt, thân thể
dơ dáy đáng ghê tởm, miễn sao kiếm sống lay
lắt qua ngày là được.


Ngài Đại-Trưởng-Lão Sāriputta
Tế Độ Đứa Bé Trai

Năm lên 7 tuổi, đứa bé trai ngồi bên cạnh

nhà, lượm từng hạt cơm mà người ta rửa nồi đổ
bỏ như loài quạ.

Khi ấy, Ngài Đại-Trưởng-lão Sāriputta đi

khất thực trong kinh-thành Sāvatthī, nhìn thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.