NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1087

CHƯƠNG XXXV

Grimaud nói

Grimaud đứng một mình bên cạnh người đao phủ. Chủ quán đi gọi cấp

cứu; vợ bác cầu nguyện.

Một lát sau kẻ bị thương mở mắt.
— Cứu giúp tôi với? Cứu giúp tôi với! - hắn lẩm bẩm.
— Ôi, lạy Chúa? Lạy Chúa! Thế là tôi chẳng tìm được ở trên đời này

một người bạn đã giúp tôi sống hoặc giúp tôi chết hay sao? - Và hắn cố đưa
bàn tay lên ngực; bàn tay đụng phải cái đốc dao găm.

A! - Hắn nói như một người chợt nhớ ra. Và lại để cánh tay rơi xuống

bên mình.

— Hãy cố gắng nhé - Grimaud bảo - đang cho đi gọi cấp cứu.
— Ông là ai thế? - Kẻ bị nạn giương trừng trừng đôi mắt nhìn Grimaud

và hỏi.

— Một người quen cũ, - Grimaud đáp.
— Ông ư?
Kẻ bị nạn đang cố nhớ lại nét mặt người đang nói với mình và hỏi:
— Chúng ta đã gặp nhau trong hoàn cảnh nào nhỉ?
— Một đêm cách đây hai mươi năm; ông chủ tôi đã đến tìm ông ở

Béthune và dẫn ông đến Armentières.

— Tôi nhận ra ông rồi, - đao phủ nói, - Ông là một trong số bốn người

hầu.

— Phải rồi.
— Ông từ đâu đến đây?
— Tôi đi qua đường và dừng lại ở quán này để cho ngựa nghỉ ngơi.

Người ta kể cho tôi nghe rằng người đao phủ xứ Béthune bị thương đang
nằm ở đây, thì ông thét lên hai tiếng. Nghe tiếng đầu tiên chúng tôi chạy lại,
nghe tiếng thứ hai chúng tôi phá cửa vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.