CHƯƠNG XXXV
Grimaud nói
Grimaud đứng một mình bên cạnh người đao phủ. Chủ quán đi gọi cấp
cứu; vợ bác cầu nguyện.
Một lát sau kẻ bị thương mở mắt.
— Cứu giúp tôi với? Cứu giúp tôi với! - hắn lẩm bẩm.
— Ôi, lạy Chúa? Lạy Chúa! Thế là tôi chẳng tìm được ở trên đời này
một người bạn đã giúp tôi sống hoặc giúp tôi chết hay sao? - Và hắn cố đưa
bàn tay lên ngực; bàn tay đụng phải cái đốc dao găm.
A! - Hắn nói như một người chợt nhớ ra. Và lại để cánh tay rơi xuống
bên mình.
— Hãy cố gắng nhé - Grimaud bảo - đang cho đi gọi cấp cứu.
— Ông là ai thế? - Kẻ bị nạn giương trừng trừng đôi mắt nhìn Grimaud
và hỏi.
— Một người quen cũ, - Grimaud đáp.
— Ông ư?
Kẻ bị nạn đang cố nhớ lại nét mặt người đang nói với mình và hỏi:
— Chúng ta đã gặp nhau trong hoàn cảnh nào nhỉ?
— Một đêm cách đây hai mươi năm; ông chủ tôi đã đến tìm ông ở
Béthune và dẫn ông đến Armentières.
— Tôi nhận ra ông rồi, - đao phủ nói, - Ông là một trong số bốn người
hầu.
— Phải rồi.
— Ông từ đâu đến đây?
— Tôi đi qua đường và dừng lại ở quán này để cho ngựa nghỉ ngơi.
Người ta kể cho tôi nghe rằng người đao phủ xứ Béthune bị thương đang
nằm ở đây, thì ông thét lên hai tiếng. Nghe tiếng đầu tiên chúng tôi chạy lại,
nghe tiếng thứ hai chúng tôi phá cửa vào.