năm, đúng như tôi dù có ở London suốt đời chăng nữa, tôi tin rằng cũng
chẳng thể đạt tới trình độ hiện nay của ông đâu. Thế dạo ở Paris ông làm
gì?
— Cha tôi vốn là thương gia đã cho tôi đến ở với người bạn bán hàng
bằng thư tín ở Paris, và ngược lại ông ta đã cho con trai đến ở với cha tôi.
Việc trao đổi như vậy là thường giữa các nhà buôn với nhau.
— Thế Paris có làm vừa lòng ông không?
— Có chứ, nhưng các ông cần một cuộc cách mạng như kiểu của chúng
tôi; không phải để chống lại Vua của các ông đâu, đó chỉ là một đứa bé, mà
để chống lại cái lão người Ý bần tiện ấy, hắn là tình nhân của Hoàng Hậu.
— A! Tôi rất đồng ý với ông đấy, và điều ấy sẽ làm sớm, chỉ cần chúng
tôi có được mười hai sĩ quan như ông, không thiên kiến, cảnh giác và
không thể thương lượng! A! Chúng tôi sẽ nhanh chóng thanh toán được lão
Mazarin và sẽ cho lão một bản án nho nhỏ như các ông sắp làm với Vua
của mình.
— Nhưng tôi tưởng ông phục vụ lão ta cơ mà, - Viên sĩ quan nói, - Và
chính lão ta đã phái ông sang gặp Cromwell?
— Nghĩa là tôi phục vụ Nhà Vua, và biết rằng lão ta cần phái một người
nào đó sang nước Anh, tôi bèn xin lãnh nhiệm vụ đó, ông xem tôi mong
muốn biết chừng nào con người thiên tài lúc này đây đang chỉ huy ở Ba
Vương Quốc
. Cho nên khi ngài đề nghị với ông Du Vallon và tôi tuốt
kiếm ra để chào mừng nước Anh cổ kính, ông đã thấy chúng tôi bập vào đề
nghị đó như thế nào rồi.
— Phải tôi biết rằng các ông đã công kích bên cạnh ông Mordaunt.
— Ở bên trái và bên phải ông ấy. Ghê thật, lại một chàng thanh niên
dũng cảm xuất sắc như ông ta. Ông thẳng tay hạ sát chú của mình. Ông có
trông thấy không?
— Ông quen biết ông ấy à? - Viên sĩ quan hỏi.
— Quen lắm chứ, có thể nói rằng chúng tôi rất mật thiết với nhau. Ông
Du Vallon và tôi đã cùng đi với ông ấy từ Pháp sang đây.