CHƯƠNG LXIII
D'Artagnan được một diệu kế
Có lẽ Athos hiểu D'Artagnan còn hơn D'Artagnan tự hiểu mình. Anh biết
rằng trong một tâm trí mạo hiểm như tâm trí D'Artagnan chỉ cần gieo một ý
tưởng giống như trên một mảnh đất màu mỡ chỉ cần gieo một hạt giống.
Cho nên anh đã lặng lẽ để mặc bạn mình nhún vai, và anh vừa đi vừa nói
chuyện với bạn về Raoul, câu chuyện mà trong một hoàn cảnh khác, anh đã
hoàn toàn bỏ rơi.
Trời tối hẳn thì đến Tirsk. Bốn người bạn tỏ ra hoàn toàn xa lạ và thờ ơ
với những biện pháp phòng ngừa mà người ta thi hành để yên tâm về Nhà
Vua. Họ rút vào một ngôi nhà riêng và do luôn luôn phải lo ngại cho chính
mình, họ cũng ở trong một phòng và sắp xếp một lối thoát trong trường hợp
bị tấn công. Các người hầu được cắt đặt vào những vị trí khác nhau;
Grimaud nằm trong một ổ rơm chắn ngang cửa.
D'Artagnan có vẻ đăm chiêu và tạm thời mất đi tính vui miệng thông
thường. Anh chẳng nói một lời và không ngừng huýt sáo, đi từ giường ra
cửa sổ. Porthos xưa nay chỉ nhìn thấy những sự vật bên ngoài, vẫn nói
chuyện như thường lệ, D'Artagnan đáp lại bằng những tiếng nhát gừng.
Athos và Aramis nhìn nhau tủm tỉm cười.
Cả ngày mệt mỏi song trừ Porthos mà giấc ngủ cũng bất khuất như sự
thèm ăn, các bạn khác đều khó ngủ.
Sớm hôm sau D'Artagnan dậy trước tiên. Anh xuống chuồng ngựa, xem
xét các con ngựa, ban các mệnh lệnh cần thiết trong ngày cho người hầu,
trong khi Athos và Aramis chưa dậy và Porthos vẫn đang ngáy.
Tám giờ sáng đoàn quân lên đường theo trật tự hôm trước. Riêng
D'Artagnan để mặc các bạn đi với nhau và đến nối lại với Groslow sự quen
biết bắt đầu từ hôm qua. Được những lời khen của anh ve vuốt, Groslow
đón tiếp anh bằng một nụ cười nhã nhặn.