chàng hầu ta đã điều đình cho đi nhờ xe và sẽ đãi người đánh xe giải khát
suốt dọc đường.
— Thế là thế nào? - Aramis thấy cung cảnh vừa diễn ra liền hỏi - Sao lại
chỉ có mỗi yên thôi?
— Bây giờ cậu hiểu rồi chứ? - Athos nói.
— Các bạn tôi ơi, thế thì đúng như tôi rồi. Tôi cũng giữ lại yên cương,
theo linh tính thôi. Ê này, Bazin! Mang bộ yên cương mới của ta xếp cạnh
những bộ của mấy ông đây.
— Và anh làm thế nào với mấy vị mục sư của anh? - D’Artagnan hỏi.
— À, hôm sau tôi mời họ ăn trưa - Aramis nói - Ở đây có loại vang hảo
hạng, đại khái như thế. Tôi cho họ uống say khướt cò lả. Thế là lão mục sư
liền chống lại tôi rời bỏ đồng phục ngự lâm, còn ông giáo sĩ Dòng Tên thì
lại yêu cầu tôi xin giúp ông ta vào ngự lâm quân.
— Súp món luận văn đi! - D’Artagnan hô lên - Súp luận văn đi? Tôi yêu
cầu bãi bỏ luận văn đấy.
— Từ khi ấy - Aramis tiếp tục - tôi sống thoải mái. Tôi bắt đầu làm một
thi khúc một vần. Cũng khó khăn đấy. Nhưng giá trị của mọi thứ là trong sự
khó khăn. Tính cách bài thơ có đôi chút khuynh nữ. Tôi sẽ đọc khổ đầu cho
các bạn nghe, có tất cả bốn trăm câu và chỉ kéo dài một phút.
D’Artagnan ghét thi ca hầu như ngang với tiếng Latinh liền bảo:
— Thật tình, anh Aramis thân mến ạ, hãy thêm giá trị của sự ngắn gọn
vào cái giá trị của sự khó khăn, anh sẽ tin chắc ít nhất thơ anh sẽ có hai giá
trị.
— Rồi các bạn sẽ thấy. - Aramis tiếp tục - Nó toát ra những niềm đắm
say chân thực - Ơ kìa, các bạn, chúng ta quay về đến Paris rồi ư? Hoan hô,
mong mãi đây. Thế là chúng ta lại sắp gặp Porthos rồi. Thế mới tuyệt. Các
bạn không thể tưởng tượng được tôi nhớ cái tay đại ngô nghê này thế nào
đâu. Hắn có nhẽ không bán ngựa như cánh ta đâu cho dù giá một vương
quốc. Tôi những muốn thấy hắn đang ngồi trên yên ngựa. Tôi tin chắc sẽ
giống như Đại Đế Mogul.