Porthos ngồi im không trả lời.
— Phải, ăn ngựa? Có phải không, Porthos chúng ta đang ăn ngựa? Có
khi ăn cả yên cương cũng nên!
— Không đâu, các bạn ạ, yên cương thì tôi giữ lại - Porthos nói.
— Thì ra chúng ta kẻ tám lạng, người nửa cân cả. - Aramis nói - Cứ như
ta bàn trước với nhau ấy.
— Biết làm thế nào - Porthos nói - con ngựa ấy làm cho mấy vị khách
của tôi phải xấu hổ, mà tôi thì lại không muốn làm họ xấu hổ!
— Rồi lại thêm cái bà nữ Công Tước của anh vẫn cứ ở vùng suối nóng,
có phải không? - D’Artagnan nói tiếp.
— Vẫn thế - Porthos trả lời - Mà thật tình cái lão Trấn Thủ tỉnh này, một
trong những vị quý tộc tôi mời ăn trưa hôm nay ấy cứ thèm con ngựa quá,
nên tôi đã cho lão ta.
— Cho ư? - D’Artagnan kêu lên.
— Ồ, trời ơi, phải cho lão! Đấy là cách nói thôi! - Porthos nói - bởi giá
con ngựa phải đến một trăm năm mươi louis vàng và cái tên bủn xỉn ấy chỉ
muốn trả tôi có tám mươi.
— Không yên chứ? - Aramis nói.
— Ừ, không yên.
— Các vị nhận thấy chưa - Athos nói - Hóa ra Porthos lại bán được giá
hơn tất cả chúng ta.
Thế là tất cả phá lên cười hô hố làm cho Porthos cứ ngây người ra.
Nhưng mọi người giải thích cho chàng ngay lý do mọi người cười, khiến
chàng ầm ĩ chia sẻ ngay theo thói quen của mình.
— Thành thử mọi người chúng ta đều sẵn vốn cả? - D’Artagnan hỏi.
— Mình thì không - Athos nói - Mình thấy món rượu nho Tây Ban Nha
của Aramis ngon quá, thế là mình cho chất sáu mươi chai lên chiếc xe hàng
của bọn người hầu, thành ra nhẵn túi rồi.
— Còn tôi - Aramis nói - các bạn thử tưởng tượng xem tôi đã cúng đến
đồng xu cuối cùng cho nhà thờ Montdidier và cho các giáo sĩ Dòng Tên ở
Amiens, ngoài ra tôi có những cam kết buộc phải giữ những lễ misa cho tôi
và cho các vị mà tôi tin chắc nhờ thế, chúng ta mạnh khỏe may mắn hơn.