NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 366

những quái tượng và ảo tưởng mà thôi. Nhưng đối với một tình yêu đích
thực, một sự ghen tuông thật sự, liệu có hiện thực nào khác với những ảo
tưởng và những quái tượng không?

Bài thuyết giáo kết thúc. Bà biện lý tiến lại chậu nước phép. Porthos đã

đến trước và đáng lẽ chỉ nhúng một ngón tay, lại nhúng cả bàn tay. Bà biện
lý mỉm cười tưởng rằng vì bà mà Porthos trở nên quá bối rối nhưng bà ta đã
nhận ra ngay mình đã nhầm một cách tai hại. Khi bà ta chỉ còn cách chàng
không quá ba bước chân, chàng đã quay mặt nhìn không chớp vào người
đàn bà có nệm gối đỏ cũng đã đứng lên và tiến gần lại, theo sau là thằng bé
da đen và cô gái hầu phòng.

Khi người đàn bà này đến sát Porthos, chàng liền rút bàn tay ướt đẫm

nước thánh ra. Người đẹp mộ đạo chấm bàn tay thon thả của mình vào bàn
tay to lớn của Porthos, rồi vừa mỉm cười vừa làm dấu thánh và ra khỏi nhà
thờ. Thật là quá quắt đối với bà biện lý. Bà ta không nghi ngờ gì nữa là
người đàn bà kia và Porthos đã tống tình nhau. Nếu bà ta là một mệnh phụ
thì bà sẽ ngất mất. Nhưng vì bà chỉ là một bà biện lý

[90]

, bà đành nén giận

nói với chàng lính ngự lâm:

— Này, ông Porthos, ông không biếu tôi nước thành à?
Nghe giọng nói ấy, Porthos làm như giật nảy mình, như thể một người

vừa thức dậy sau một giấc ngủ trăm năm.

— B… à… bà đấy à! - Chàng kêu lên - Đúng là bà đấy ư? - Ông chồng

bà, ông Coquenard yêu quý ấy có được khỏe không? Ông ấy vẫn cứ keo cú
như xưa đấy chứ? Không biết mắt tôi để đâu mà suốt hai tiếng đồng hồ
thuyết pháp tôi lại không nhìn thấy bà đấy nhỉ?

— Thưa ông, tôi ở cách ông hai bước chân thôi - người đàn bà trả lời -

nhưng ông không thấy được tôi vì ông chỉ để mắt ông đến người đàn bà đẹp
mà ông vừa cho nước thánh ấy.

Porthos giả vờ bối rối:
— À, ra bà cũng để ý…
— Có mà mù mới không trông thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.