NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 633

CHƯƠNG LVII

Một thủ pháp bi kịch cổ điển

Sau một lát im lặng để quan sát chàng trai trẻ, Milady tiếp tục:
— Gần ba ngày trời em không uống không ăn, chịu những cực hình tàn

khốc, đôi khi như có những đám mây thít chặt lấy trán em, bịt kín mắt em,
đó là lúc em mê sảng.

Tối đến, em quá yếu đến nỗi mỗi lúc em ngất đi là mỗi lần em cảm ơn

Chúa, bởi em tưởng mình sắp chết. Giữa một lần đang ngất đi như thế, em
nghe thấy tiếng cửa mở, nỗi hãi hùng làm em tỉnh lại. Hắn vào phòng em,
theo sau là một tên đeo mặt nạ, hắn cũng đeo mặt nạ, nhưng em nhận ra
tiếng chân hắn, giọng nói hắn em nhận ra cái vẻ oai phong mà địa ngục đã
đem lại cho con người hắn để hắn đem lại bất hạnh cho nhân loại. Hắn bảo
em: “Thế nào? Nàng đã quyết định thề với ta như ta đã yêu cầu chưa?” -
“Ông đã từng nói, dân Thanh Giáo chỉ nói một lời. Lời tôi nói, ông đã nghe
rồi, đó là trên trái đất sẽ theo ông đến tòa án của con người, lên trên trời, sẽ
đưa ông ra tòa của Chúa!.” - “Vậy là nàng vẫn ngoan cố!” - “Tôi thề trước
Đức Chúa thấu hiểu lòng tôi, là tôi sẽ đem toàn nhân loại ra làm chứng cho
tội ác của ông, và vẫn làm như thế cho đến khi tìm được một người báo
thù! - “Ngươi là một con điếm - hắn gầm lên như sấm - ngươi sẽ phải chịu
cực hình cho loài đĩ điếm! Ngươi sẽ được bêu riếu trước mắt cái nhân loại
mà ngươi định viện dẫn, ngươi hãy cố chứng tỏ cho cái nhân loại ấy biết là
ngươi không hề phạm tội, cũng chẳng điên rồ!.” Rồi, hắn nói với kẻ đi theo
hắn: “Đao phủ, làm nhiệm vụ của người đi!”

— Ôi, tên hắn, tên hắn là gì? - Felton kêu lên - Tên hắn, nói cho tôi biết

đi!

— Thế là, mặc cho em kêu thét, mặc cho em kháng cự, bởi em bắt đầu

hiểu ra sắp có chuyện tệ hại với em còn hơn cả cái chết, tên đao phủ túm
lấy em, đè ngửa em ra sàn nhà, ghì chặt lấy em. Em khóc nức nở, gần như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.