— Ờ cũng khá tốt. Nhờ ông Giáo Chủ, tôi được Tòa Thánh La Mã cho
miễn trừ những ngày ăn chay vì lý do sức khỏe của tôi. Về người nấu
nướng, tôi dùng người đầu bếp cũ của De Lafollone, cậu biết chứ? Bạn cũ
của ông Giáo Chủ, cái lão phàm ăn ấy cứ sau mỗi bữa là cầu độc mỗi câu
kinh: “Lạy Chúa, xin ban cho tôi cái ân là tiêu hóa thật tốt cái mà tôi đã
chén thật ngon”.
— Ấy thế mà cũng không tránh khỏi chết vì bội thực đấy,- D'Artagnan
nói với một vẻ cam chịu, - người ta chẳng trốn được số mệnh. Này, xin cậu
bỏ qua cho câu tôi sắp hỏi nhé, - D'Artagnan nói tiếp.
— Thế nào, cậu nói đi, cậu biết giữa chúng mình với nhau chẳng có gì là
tọc mạch.
— Vậy cậu trở nên giàu có, phải không?
— Ồ, lạy Chúa, không đâu. Tôi kiếm được mười hai nghìn livrres một
năm, không kể một khoản lãi nhỏ nhặt chừng một nghìn écu mà Ông
Hoàng Thân dành cho tôi.
— Thế mười hai nghìn livres ấy cậu kiếm bằng cách gì, - D'Artagnan
hỏi, - bằng thơ ca của cậu à?
— Không, tôi đã từ bỏ thơ ca rồi, trừ phi thỉnh thoảng làm đôi bài hát
chúc rượu, vài bài Sonnet
tán tỉnh hoặc thơ trào phúng vô thưởng vô
phạt. Tôi làm nhưng bài thuyết pháp, anh ạ.
— Sao, những bài thuyết pháp?
— Ồ! Mà những bài thuyết pháp phi thường, cậu biết không. Ít ra là tôi
thấy như vậy.
— Mà cậu thuyết giáo ư?
— Không, mà tôi đem bán.
— Bán cho ai?
— Cho những đồng nghiệp nào của tôi muốn trở thành những nhà đại
hùng biện.
— Thật thế ư? Thế sao cậu không mưu đồ vinh quang cho bản thân cậu?
— Có chứ! Nhưng bản chất đã thắng tôi. Khi tôi lên bục giảng mà tình
cờ có một người phụ nữ xinh đẹp nhìn tôi là tôi nhìn lại, nếu người ấy cười,