NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1146

De Winter đặt bàn tay lên chuôi kiếm và nói với nụ cười của người đã

từng ba mươi năm đùa giỡn với cái chết.

— Ông muốn ám sát tôi phải không? Thế thì tôi sẽ thừa nhận ông là cháu

tôi, vì ông đúng là con trai của mẹ ông.

Mordaunt cố bắt những thớ thịt trên khuôn mặt mình, những cơ bắp

trong người mình trở lại vị trí cũ và lặn đi, rồi nói:

— Không, tôi sẽ không giết ông. Ít ra là trong lúc này, bởi vì mất ông tôi

sẽ không phát hiện ra những kẻ kia. Nhưng khi nào tôi biết rõ chúng, thì
ông hãy run sợ; tôi đã đâm tên đao phủ xứ Béthune, tôi đã đâm hắn không
thương hại, không dung tha, mà đấy là kẻ phạm tội ít nhất trong tất cả bọn
ông.

Dứt lời người thanh niên đi ra và xuống cầu thang một cách bình thản để

khỏi bị chú ý, rồi khi xuống đến thềm dưới, anh ta đi qua trước mặt Tony,
hắn đang cúi mình xuống lan can và chỉ đợi một tiếng kêu của chủ là lên
ngay với ông.

Nhưng De Winter không gọi, bải hoải, rã rời, ông vẫn đứng nguyên và

lắng tai nghe; rồi chỉ đến lúc nghe tiếng vó ngựa xa dần, ông mới buông
mình xuống ghế mà nói:

“Lạy Chúa Xin cảm ơn Người, vì hắn mới chỉ biết có mình tôi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.