kinh. Bazin cảm thấy có người kéo tay áo mình. Cặp mắt bác đang khoái
lạc ngước lên trời bèn hạ xuống và nhận ra Friquet.
— Ơ kìa, thằng nhãi? - Bác phụ thủ nói. - Có gì mà mày quấy rầy tao lúc
tao đang làm phận sự.
— Ông Bazin ơi - Friquet đáp. - Ông biết ông Maillard, người dâng nước
thánh ở nhà thờ Saint Eustache...
— Có, thế sao?
— Trong cuộc xô xát, ông ta đã xơi một nhát chuôi gươm vào đầu.
Chính ông hộ pháp quần áo thêu ren mà ông trông thấy kia, đã nện đấy.
— Thật à! - Bazin nói. - Thế thì lão ta phải đau lắm đấy.
— Đau đến nỗi gần chết, và lão ta muốn rằng trước khi chết được xưng
tội với ngài Chủ Giáo. Theo người ta nói thì ngài có quyền xá miễn cả
những đại tội.
— Và lão hình dung rằng ngài Chủ Giáo sẽ bận lòng vì lão ư?
— Vâng, tất nhiên rồi, vì hình như ngài Chủ Giáo đã hứa hẹn với lão ta.
— Ai bảo mày thế?
— Chính lão Maillard.
— Mày gặp lão ấy?
— Tất nhiên, khi lão ngã thì tôi ở đấy mà.
— Mày làm gì ở đấy?
— Này nhé, tôi hô “Đả đảo Mazarin! Giết chết lão Giáo Chủ? Treo cổ
tên người Ý!” Chẳng phải ông đã bảo tôi hô như thế ư?
— Có câm đi không, thằng nhãi! - Bazin vừa nói vừa lo ngại nhìn quanh
mình.
— Thành thử cái lão Maillard tội nghiệp ấy bảo tôi: “Friquet, mày hãy đi
tìm ông Chủ Giáo, và nếu mày dẫn ông ấy đến đây, tao sẽ cho mày là người
thừa kế của tao”. Cha Bazin ơi, hãy nói đi, kẻ thừa kế của ông Maillard,
người dâng nước thánh ở nhà thờ Saint Eustache, hèm! Tôi đành chịu
khoanh tay! Mặc kệ, tôi muốn giúp cho lão ta việc ấy, ông bảo sao?
— Tao sẽ bảo với ông Chủ Giáo, - Bazin nói.
Thật vậy, bác bước thong thả và cung kính đến chỗ Chủ Giáo, khẽ nói
vào tai ông mấy lời; ông đáp lại bằng một cái gật đầu. Rồi bước trở lại