NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1644

D'Artagnan.

Phía trái của cỗ xe được dọn quang không kém phía phải và người ta

đang vén tấm rèm cửa mà Mazarin kém hiếu chiến hơn Vua đã thận trọng
hạ xuống.

Porthos có vẻ rầu rĩ lắm.
— Làm sao mặt cậu ỉu xìu thế kia, Porthos? - D'Artagnan hỏi. - Thật lạ

lùng đối với một kẻ chiến thắng.

— Thì cậu cũng thế thôi, - Porthos đáp. - Trông cậu có vẻ xúc động lắm!
— Mẹ kiếp! Tôi vừa giết một người bạn cũ.
— Thật à. Ai thế?
— Cái ông Bá Tước Rochefort tội nghiệp ấy?
— Thế thì cũng giống tôi, tôi vừa giết một người mà khuôn mặt không

phải xa lạ với tôi. Tiếc thay tôi đã đập vào đầu và trong giây lát mặt hắn
đầm đìa máu…

— Thế khi ngã xuống hắn không nói gì à?
— Có chứ hắn đã kêu… ối?
D'Artagnan không nhịn được cười, nói:
— Tôi hiểu rằng, nếu hắn không nói điều gì khác thì điều ấy ắt không

làm sáng tỏ điều gì hơn cho cậu.

— Thế nào ông? - Hoàng Hậu hỏi.
— Thưa Lệnh Bà - D'Artagnan đáp, - Đường đã hoàn toàn khai thông và

Hoàng Thượng có thể tiếp tục đi.

Quả thật, cả đoàn hộ giá đến Nhà Thờ Đức Bà mà không gặp trở ngại gì.

Dưới cổng nhà thờ, tất cả giới giáo sĩ đứng đầu là ông Chủ Giáo đứng đợi
Nhà Vua, Hoàng Hậu và Tể Tướng, và sắp hát Tạ Ơn mừng sự trở về may
mắn của họ.

Trong khi hành lễ vào lúc sắp kết thúc, một thằng nhóc, mặt mũi nhớn

nhác chạy vào nhà thờ. Nhờ mặc bộ quân phục thùng thình, hắn rẽ đám
đông đầy ngộn sân đến kho đồ thánh. Hắn thay quần áo mặc bộ lễ sinh và
đến gần Bazin: Bác mặc chiếc áo dài màu xanh dương nhạt, tay cầm chiếc
que bịt bạc, đứng trịnh trọng trước mặt tên lính Thụy Sĩ ở lối vào chỗ hát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.