— Một ván xúi quẩy rồi, ông bạn. Ông đến có lũ ngựa yên cương đầy đủ
mất thôi.
Tên người Anh đắc chí, chẳng bỏ công xóc quân xúc xắc, ném luôn ra
bàn không thèm nhìn, tin chắc phần thắng thuộc về mình. D’Artagnan quay
mặt đi để giấu vẻ bực tức.
— Khoan, khoan, khoan đã. - Athos nói bằng một giọng điềm tĩnh - một
ván xúc xắc cực kỳ lạ lùng, và tôi chỉ thấy bốn lần trong đời đấy: Hai con
một!
Tên người Anh nhìn vô cùng kinh ngạc, D’Artagnan cũng nhìn và rất đỗi
vui mừng.
— Phải, - Athos tiếp tục - chỉ bốn lần thôi: Một lần ở nhà ông De Créquy
một lần ở nhà tôi, ở vùng thôn quê, tại lâu đài… khi tôi còn chiếc lâu đài,
lần thứ ba ở nhà ông De Treville, làm cả lũ chúng ta phải ngạc nhiên, cuối
cùng lần thứ tư ở một quán rượu, lần này giã đúng vào tôi, khiến tôi thua
một trăm đồng louis vàng và một bữa nhậu tối.
— Thế là ông gỡ lại được con ngựa của mình rồi - gã người Anh nói.
— Hẳn rồi - D’Artagnan nói.
— Không chơi gỡ ư?
— Chúng ta đã giao hẹn là không chơi gỡ. Ông nhớ chứ?
— Đúng vậy, con ngựa sẽ trả lại cho người hầu của ông.
— Khoan chút đã - Athos nói, - xin phép cho tôi nói với bạn tôi một câu.
— Ông cứ tự nhiên.
Athos kéo D’Artagnan ra một chỗ. D’Artagnan nói:
— Thế nào! Anh muốn gì nữa ở tôi, hỡi tên cò mồi, anh muốn tôi chơi
nữa, có phải không?
— Không, tôi muốn cậu suy nghĩ thôi.
— Về cái gì?
— Cậu định lấy lại con ngựa có phải không?
— Hẳn rồi.
— Cậu nhầm rồi, tôi lấy một trăm đồng vàng cơ.
— Thôi đi, tôi lấy con ngựa.