— Không, - cả hai đều đáp sau một phút im lặng - không, thưa ngài,
chúng tôi không biết.
Rồi Aramis bằng một giọng lễ phép nhất và tôn kính nhất nói thêm:
— Nhưng tôi hy vọng ngài làm ơn nói cho chúng tôi biết.
— Nhà Vua bảo tôi từ nay Người sẽ tuyển mộ ngự lâm quân trong số
lính cận vệ của Đức Giáo Chủ!
— Trong số cận vệ của Đức Giáo Chủ ư? Tại sao lại thế? - Porthos hỏi
lại ngay.
— Bởi Nhà Vua thấy rõ món vang chua của mình cần phải làm cho sắc
nước hơn bằng việc pha thêm vang quý.
Hai chàng trai ngự lâm đỏ mặt lên đến tận lòng trắng đôi mắt.
D’Artagnan không biết mình đang ở đâu nữa và chỉ muốn chui xuống đất.
— Phải, phải - Ông De Treville tiếp tục một cách sôi nổi - và Hoàng
Thượng có lý, bởi, ta thề danh dự đúng là ngự lâm quân đã tạo nên bộ mặt
đáng buồn trong triều. Hôm qua Đức Giáo Chủ chơi bài với Nhà Vua đã kể
lại với vẻ chia buồn làm ta rất khó chịu, rằng tối hôm kia những tên ngự
lâm khốn kiếp, “lũ quỷ hiện thành người ấy”, Giáo Chủ nhấn mạnh những
từ đó bằng một giọng mỉa mai khiến ta càng bực mình hơn, “những tên cắt
xẻo thịt người ấy”, ông ta vừa thêm vừa nhìn ta bằng con mắt mèo rừng, la
cà ở phố Férou trong một quán rượu, và rồi một toán cận vệ của ông ta, ta
tưởng như ông ta sắp cười vào mũi ta, buộc lòng phải bắt giữ những tên càn
quấy. Trời ơi? Các anh phải biết gì đó về việc ấy chứ? Bắt giữ ngự lâm
quân? Các anh trong bọn họ, các anh ấy, đừng có mà chống chế, người ta
đã nhận ra các anh và Giáo Chủ đã chỉ đích danh các anh. Rõ ràng là lỗi
của ta, phải lỗi của ta, một khi chính ta chọn người. Xem nào, Aramis, vì
chuyện quái quỷ gì mà anh ta lại xin ta mặc áo lính, khi ta sắp sửa quá ư
thích hợp dưới cái áo thày tu? Còn anh, Porthos anh đã chẳng có một chiếc
dải đeo gươm thêu vàng chỉ để đeo một thanh gươm bằng dạ ư? Còn Athos
nữa? Ta không thấy Athos. Anh ta ở đâu?
— Thưa ngài - Aramis trả lời buồn bã - Ông ấy ốm, ốm nặng.
— Ốm, ốm nặng! Anh bảo thế sao? Bệnh gì?