— Này, bạn thân mến ơi. - D'Artagnan nói. - Thì cái triết lý của cậu làm
tôi xiêu lòng, xin thề đấy, và chẳng biết cái con mòng tham vọng quỷ quái
nào đã châm đốt tôi thế nhỉ? Tôi có một khoản trợ cấp đủ sống, ông De
Treville tội nghiệp ấy già yếu rồi, khi nào ông chết tôi có thể trở thành đại
úy; đó là một chiếc gậy Thống Chế cực oai đối với một thiếu sinh
Gascogne và tôi cảm thấy mình gắn bó với cương vị của chiếc bánh đạm
bạc nhưng là bữa ăn hàng ngày. Đáng lẽ chạy theo những cuộc phiêu lưu, ôi
dào? Tôi sẽ nhận lời mời của Porthos, sẽ đi săn trong vùng đất đai của cậu
ấy, cậu biết rằng Porthos có đất đai chứ?
— Sao lại không? Tôi biết chứ. Mười dặm rừng, đầm lầy với thung lũng;
cậu ấy là lãnh chúa của núi non và vùng đồng bằng, và cậu ta đang kiện cáo
linh mục Noyon về những quyền thái ấp.
“Tốt - D'Artagnan tự nhủ, - đó là điều ta cần biết; Porthos ở vùng
Picardi”.
Rồi anh nói to:
— Và cậu ta đã lấy lại cái tên cũ Du Vallon rồi chứ?
— Còn thêm vào đó tên Bracieux, một khoảnh đất đã được phong Nam
Tước, nói thật đấy!
— Thành thử chúng ta sẽ thấy Porthos là Nam Tước.
— Tôi không hoài nghi. Bà Nam Tước Porthos thật tuyệt vời!
Hai người bạn cùng bật cười.
— Như vậy là, - D'Artagnan nói tiếp, - cậu không muốn sang với
Mazarin?
— Cậu cũng không muốn sang với các Hoàng Thân?
— Không. Chúng ta chẳng sang với ai cả, và chúng ta vẫn là bạn, chúng
ta sẽ chẳng phải là phe Giáo Chủ, cũng chẳng là người Fronde.
— Phải đấy, - Aramis nói. - Chúng ta là ngự lâm quân.
— Với cả chiếc áo thầy dòng. - D'Artagnan nói.
— Nhất là với chiếc áo thầy dòng! - Aramis kêu lên. - Có thế mới duyên
dáng.
— Vậy thì xin từ biệt nhé, - D'Artagnan nói.