— Ấy, cừu nuôi trong những cánh đồng cỏ của tôi đấy mà, những đồng
cỏ tuyệt diệu.
— Cậu tiếp thêm cho tôi nào.
— Không, hãy nếm thử con thỏ này mà tôi đã bắn hôm qua ở một trong
những bãi cỏ thả thỏ của tôi.
— Gớm chưa! Khẩu vị thật đặc biệt! - D'Artagnan nói. - Chà, chà! Dễ
thường cậu nuôi thỏ toàn bằng rau thơm, rau mùi?
— Thế còn rượu của tôi, cậu thấy thế nào. - Porthos hỏi. - Ngon chứ?
— Tuyệt!
— Rượu quê ấy mà.
— Thật ư?
— Phải, một sườn đồi nhỏ hướng Nam ở đằng kia, trên núi của tôi nó
cho hai mươi muids
.
Lần thứ năm Porthos lại thở dài. D'Artagnan vẫn đếm những tiếng thở
dài của bạn. Tò mò muốn đi sâu vào vấn đề, anh nói:
— Ôi chao! Bạn thân mến ơi, dường như có điều gì khiến cậu buồn
phiền. Chẳng may cậu có đau ốm gì chăng?… Sức khỏe của cậu…
— Rất tốt cậu ạ, tốt hơn bao giờ hết, tôi có thể đâm chết một còn bò.
— Hay là buồn chuyện gia đình…
— Gia đình ư? May thay tôi chỉ có một mình ở trên đời.
— Thế điều gì khiến cậu thở dài thườn thượt?
— Bạn thân mến ơi, tôi sẽ thành thật với cậu, tôi không sung sướng.
— Cậu mà không sung sướng ư, Porthos? Cậu có một tòa lâu đài, những
cánh đồng cỏ, rừng núi bao la; lại bốn chục nghìn livres niên thu, vậy mà
rốt cuộc cậu không hạnh phúc?
— Bạn thân mến ơi, đúng là tôi có tất cả những thứ đó, song tôi sống
một mình giữa tất cả những thứ đó.
— A! Tôi hiểu rồi: Xung quanh toàn những bọn dân ngu, nhìn họ cậu
thấy danh giá mình bị mất mát.
Porthos hơi tái mặt, và nốc cạn thật nhanh một cốc rượu . Anh nói: