NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 115

"Mặt của ta? Bị thương sao?" Không có cảm giác đau, có lẽ chỉ là một

vết thương nhỏ thôi. Nhưng mà ngay cả như vậy, việc Phượng Vũ dám can
đảm tổn thương mình là không thể tha thứ! Phượng Khả Nhi vừa cắn răng
nghiến lợi, vừa móc ra gương đồng nhỏ luôn mang theo bên người.

Chỉ nhìn một cái, cái gương liền bị sẩy tay rơi xuống đất, vỡ thành vô số

mảnh vụn.

Từ bên trong một mảnh vỡ, chiếu ra vô số hình ảnh cái gò má đáng sợ,

với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được ở trên da thịt trắng nõn hiện ra
những hoa văn vặn vẹo quái dị kéo dài, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, liền
lan kín cả khuôn mặt.

Mắt thấy dung mạo quý giá như tính mạng bị phá huỷ, hai mắt Phượng

Khả Nhi khẽ đảo, liền té xỉu trên đất.

Nha hoàn chỉ sợ phải gánh trách nhiệm, vội vàng đi mời lão gia phu nhân

tới. Rất nhanh, trên dưới Phượng gia lần thứ hai rơi vào hỗn loạn.

Mà Phượng Vũ, người gây ra trận phiền toái này, đã trở lại phía sau núi

nơi mà không có bất kỳ kẻ nào dám tự tiện xâm nhập, từ hôm nay bắt đầu
chậm rãi tu luyện.

Nếu muốn tham gia khảo hạch nhập học, vậy sẽ phải chuẩn bị thật đầy

đủ mới được. Ngộ nhỡ thua, chẳng phải rất mất mặt sao.

Trong chớp mắt, đã qua mười ngày.

Sáng sớm, Phượng Vũ thức dậy sớm hơn thường ngày.

Như thường lệ sáng sớm sau khi chạy dọc theo đường núi năm vòng,

nàng xối qua một hồi nước lạnh, mang theo thư mời đi xuống chân núi.
Viên Thịt Nhỏ kêu chít chít, nhảy lên vạt áo của nàng, cố gắng bám chặt,
một đường leo lên vai nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.