NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 120

"Ai, lại nữa, có phải ngươi lại muốn nhắc tới Thái tử Quang Minh đế

quốc ở Đông Lăng Đại lục và Lưu Ly quân chủ ở Nam Đồ Đại lục? Sau
lưng bọn họ có cả một đế quốc to lớn và gia tộc hùng mạnh chân chính ủng
hộ! Tài nguyên đếm không hết, Lam Phong trấn nho nhỏ của chúng ta sao
có thể so được."

"Dĩ nhiên không phải! Ta nói thiên tài này, cũng không phải người Lam

Phong trấn."

"Hả? Là ai ?"

"Đại thiếu Gia của Phượng gia gia chủ đời trước, Phượng Tường. Cũng

là thiếu niên mười hai tuổi, lúc hắn năm tuổi đã có thực lực mãn cấp hạ
cấp."

"Thì ra là ngươi nói hắn! Không sai, có hắn ở đây, Lâm Tần Kiệt và

Phượng Lôi cũng phải đứng sang bên, chỉ là, hắn đã mất tích thật nhiều
năm, không chừng đã sớm chết rồi. Hiện tại lấy hắn ra so sánh, thì có ý
nghĩa gì chứ."

"Cả nhà hắn, dường như chỉ có bé gái còn sống sau thảm sát, đáng tiếc,

là một người bình thường không có tư chất tu luyện."

"Ông trời thật không công bằng, tại sao cố tình ,mất tích lại là thiên tài,

mà không phải cái muội muội vô dụng kia chứ."

Lời này mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng cũng là suy nghĩ của hầu hết

những người ở đây. Những người đặc biệt dậy sớm tới xem khảo hạch tỷ
thí, bản thân đối với tu luyện có hứng thú vô cùng lớn. Bản thân bọn họ
không có tư chất tu luyện, khó tránh khỏi đối với những người có thể tu
luyện sinh ra tôn kính và ham muốn.

Một thiếu niên thực lực yếu kém, khao khát trở nên mạnh mẽ còn ầm ĩ

nói: "Phượng Tường chính là vì cứu muội muội hắn mới bị liên lụy mất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.