NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 125

Thiếu niên suy nghĩ một chút, lại nói, "Thật ra khi con nghe được lời tiên

đoán ở nơi này xuất hiện một người có thể gây chấn động Tát Lan Tạp thì
con nghĩ đến một người trước tiên. Nếu như Lam Phong trấn thật có một
người như vậy, không thể nghi ngờ nhất định là hắn. Nhưng sau khi con tới
nơi, mới biết được mấy năm trước trong nhà hắn đã xảy ra biến cố, đã
nhiều năm không rõ tung tích của hắn."

"Vậy sao, có thể được ngươi đánh giá cao, thiên phú của người nọ, chắc

hẳn không kém ngươi."

"Không tệ. Người nọ thiên phú cao, là người xưa nay mới thấy, ngay cả

muội muội của hắn cũng là thiên phú trác tuyệt." Nhớ một kích trí mạng
trong Mê Vụ Cốc ngày đó, trong mắt thiếu niên không khỏi lộ ra vẻ khâm
phục.

Sau đó hắn từng muốn đi hỏi thăm nàng, thuận tiện nói ra hi vọng nàng

có thể đến làm việc cho Phó gia. Nhưng e ngại Lâm gia trở mặt với Phượng
gia, hắn tới cửa hỏi thăm thì không tốt. Còn nữ hài kia dường như không hề
ra khỏi cửa, người hắn phái đợi ở trước cửa Phượng gia đã mấy ngày cũng
không thấy bóng dáng nàng. Ngày khảo hạch nhập môn ngày càng gần,
chuyện hắn cần làm dần dần nhiều, chỉ đành gác lại sau.

Ngày đó gửi thư mời, cũng không biết có thể thuận lợi đưa đến tay nàng

không? Nếu nhận được, nàng có tới không?

Suy nghĩ của thiếu niên từ từ bay xa, lúc này, chợt nghe một giọng nói

trêu ghẹo: "Hiếm thấy ngươi chỉ nói về nữ tử mà thất thần, nhất định là một
tiểu cô nương xinh đẹp!"

"Cái kia, đương nhiên là không phải!" Thiếu niên không chút nghĩ ngợi

một mực phủ nhận, sau đó nhận thấy bản thân phản ứng quá mãnh liệt, liền
vội vàng giải thích: "Nàng chỉ mới mười tuổi, người suy nghĩ quá xa rồi."

"Mười tuổi không tồi, vừa vặn có thể bồi dưỡng tình cảm từ nhỏ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.