NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 127

Phượng Lôi vẻ mặt kiêu ngạo, trên mặt tràn đầy ý cười khinh thường,

đầu ngẩng cao, giống như chắc chắn thắng lợi đã thộc về hắn.

Lâm Tần Kiệt vẫn là dáng vẻ tươi cười, cười rực rỡ như ánh mặt trời. So

sánh với Phượng Lôi vênh váo tự đắc, bề ngoài tốt hơn không biết bao
nhiêu lần. Những người dưới đài đang quan sát hai người giao đấu, ban đầu
nghiêng về Phượng Lôi, cũng không nhịn được mà đối với hắn (LTK) sinh
lòng hảo cảm.

Người chủ trì đi tới một bên, cao giọng tuyên bố: "Lặp lại quy tắc một

lần nữa: đã lên lôi đài, sinh tử do trời định. Nhưng nếu như đối phương đã
mất đi năng lực đánh trả, mà bên kia vẫn cố ý công kích, là chủ sự mới có
quyền xử trí đối với người gây nên thương tổn. Hiện tại, ta tuyên bố, tỷ thí
—— bắt đầu!"

Nói xong, người chủ trì liền giống như sợ bị bão thổi bay, nhanh chóng

lui xuống đài.

Ngay từ thời điểm người chủ trì nói ra chữ thứ nhất, hai người đã âm

thầm tụ lực. Vừa tuyên bố tỷ thí bắt đầu, hai người đã vận sức chờ phát
động từ lâu. Vừa dứt lời, Phượng Lôi liền xông tới, dùng chưởng làm dao,
công kích điểm yếu trước ngực Lâm Tần Kiệt: "Đừng tưởng rằng có Phó
gia che chở, ta sẽ không dám động tới ngươi!"

Lâm Tần Kiệt vẫn là dáng vẻ cười hì hì, không tránh không né, đưa tay

ra đỡ, sau một động tác khéo léo, chuyển thủ thành công: "Quả thật là bá
chủ ở Lam Phong trấn, rõ ràng ngày đó là ngươi vô lễ với Tiểu Phó trước,
như thế nào lại ghi hận lên chúng ta chứ."

"Hừ! Rõ ràng Lâm gia các ngươi đã sớm có tâm tư khác! Thật không biết

tự lượng sức! Muốn giành lấy địa vị của Phượng gia chúng ta, cứ nằm mơ
đi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.