NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 128

Mặc dù ngoài miệng la hét đối phương không biết tự lượng sức, nhưng

sự thật thì hoàn toàn trái ngược: người bị ép buộc liên tiếp phải lui lại phía
sau, là Phượng Lôi.

Nhưng trên mặt hắn trái lại lộ ra tia cười lạnh, thò tay vào ngực, lúc bỏ

ra, trong tay Phượng Lôi chợt có nhiều thêm một đôi chủy thủ mỏng như
cánh ve.

Lôi đài cũng không quy định là không được sử dụng vũ khí, hành động

của Phượng Lôi cũng không bị hoài nghi.

"Chịu chết đi!" Phượng Lôi hét lớn một tiếng, dùng chủy thủ đánh về

phía Lâm Tần Kiệt. Vận dụng linh lực khiến thân thể vô cùng nhanh nhẹn,
chủy thủ mỏng gần như trong suốt lao đi như nước chảy mây trôi, người
bình thường khó có thể nhìn ra được, không biết mũi nhọn của hắn chỉ về
phía nào.

Trên đài cao, thấy thế tiến công lúc này, lão giả lại nhíu mày: "Tư chất dù

tốt hơn một chút, nhưng là người cay nghiệt thô bạo, hoàn toàn không có ý
muốn trở thành cường giả."

Lão giả nói nói vài lời, liền phủ định suy nghĩ Phượng Lôi có lẽ là

"Người kia".

Nghe vậy, thiếu niên không khỏi có chút khẩn trương nghiêng người

đứng dậy: "Này, người kia là thế nào?"

Vị lão giả này thực lực cao cường không rõ địa vị, ánh mắt nhìn người

cũng cực kỳ sắc bén. Vô số Linh Sĩ được hắn bình phẩm đều coi đó là điều
vẻ vang.

"Đứa bé kia là bằng hữu của ngươi?" Mặc dù cách lôi đài cao gần 20m,

nhưng với thực lực cao cường, năng lực cảm ứng vượt xa người thường nên
dù là nhãn lực hay nhĩ lực của lão giả cũng làm cho người khác phải sợ hãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.