NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 131

Nghe được phụ thân "Khích lệ", vẻ mặt tuấn tú của Lâm Tần Kiệt nhíu

chặt, lớn tiếng đáp lại: "Phụ thân! Là người nói tất cả mọi người tham gia
khảo hạch nhập học ngầm thỏa thuận không dùng binh khí, không lẽ người
muốn con dùng nắm đấm ngăn cản đao sao?!"

"Hắc! Tiểu tử con chớ có giả bộ, mấy chiêu tuyệt kỹ tay không đấu đao

sắc của ta, không phải con đã sớm học trộm rồi sao? Nghe, nếu thuận lợi
giành chiến thắng, ta chẳng những không truy cứu việc con học trộm công
phu, còn dạy cho con tuyệt kỹ gia truyền chém bay đao, tránh cho con lại
gặp tình huống tay không đấu với binh khí như hiện tại!"

Hai người một tiếng lại một tiếng binh khí, những người bên cạnh nghe

được cũng không thể ngồi yên. Nặng nề hừ lạnh một tiếng, Phượng Thế
cũng nói: "Lâm huynh không cần ám chỉ, theo ta được biết, học viện cũng
không quy định không được dùng binh khí."

"Đúng là không có quy định này. Chỉ là, mọi người đều ngầm thừa nhận

không dùng, dù sao tương lai cũng là đồng học, dù là ai đả thương ai đều
không tốt." Lâm Trường Minh nhe răng cười một tiếng, vô cùng thật thà,
nhưng lời nói lại hết sức thâm sâu: "Chẳng qua, những điều này là do
chúng ta suy nghĩ nhiều mà thôi, những người cả gan làm loạn nghĩ ra sao,
làm thế nào, chúng ta cũng không biết."

"Ngươi!" Trong lời của hắn rõ ràng tràn đầy giễu cợt châm biếm,

Phượng Thế sao có thể không hiểu. Cộng thêm mối hận vô lễ lúc trước,
trong lòng hắn đã sớm đối với Lâm gia hận thấu xương. Lần này thấy đối
phương cố ý khiêu khích, sao có thể nhẫn nhịn được. Lập tức vẻ mặt âm
trầm đứng lên: "Lâm huynh không cần nói lời vô nghĩa. Liền để ta và ngươi
đấu một trận, chúng ta đánh thì biết."

Phượng Thế dám khiêu khích, tự có đạo lý của hắn: hắn từ hai năm trước

đã đột phá mãn cấp hạ cấp, tiến vào giai đoạn trung cấp. Mà Lâm Trường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.