NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 132

Minh cũng giống với nhi tử của hắn, nhiều năm đắm chìm trong vũ kỹ, tu
luyện hơi chậm, năm nay chỉ vừa mới đạt tới mãn cấp hạ cấp mà thôi.

Phượng Thế tự tin, với thực lực của mình tuyệt đối có thể đánh bại Lâm

Trường Minh, trút được oán hận!

Mà Lâm Trường Minh bởi vì Phượng Lôi không tuân theo quy định

ngầm, dùng vũ khí tranh tài, cũng vô cùng hối hận không chuẩn bị cho nhi
tử một cái vũ khí sắc bén từ trước. Cộng thêm ân oán sâu đậm tích tụ nhiều
năm do xung đột với Phượng gia, trong lòng cũng căm hận Phượng Thế. Vì
vậy khi nghe kẻ địch khiêu chiến, không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng luôn:
"Đang có ý đó!"

Dứt lời, hắn cũng không chờ đi tới nơi khác, vung ra đòn sở trường,

giống như con vượn dò vách tường, vững vàng đánh về phía ngực Phượng
Thế. Phượng Thế lắc mình tránh qua nguy hiểm, khi quay người lại, trong
tay đã có thêm một thanh nhuyễn kiếm.

Qua mấy lượt giao tranh, hai người đã đánh hơn mười chiêu. Những

người bên cạnh vừa rối rít né tránh, vừa hô to "Hai vị có chuyện gì từ từ
nói, không nên động thủ". Nhưng thù mới hận cũ đã bốc lên đầu khiến hai
người căm hận đến đỏ cả mắt, làm sao nghe lọt. Khuyên mấy tiếng không
được,những người khách quý ngồi đó không khỏi nhìn nhau cười khổ: trên
đài nhi tử đánh, chỗ ngồi lão tử đánh, quả nhiên Phượng gia và Lâm gia lần
này đã hoàn toàn trở mặt rồi.

Lâm Trường Minh nhiều lần ra chiêu thất bại, gầm lên một tiếng, nắm

chặt tay thành hai quả đấm, bắp thịt trên vai và cánh tay như được thổi hơi
dần dần to lên. Vốn hắn đã vạm vỡ, lúc này thân hình càng thêm cao lớn,
tưởng chừng đã đạt đến giới hạn mà người bình thường không thể có được.

Những người ngồi vào ghế khách quý đều là người có nhãn lực, lúc này

có người la lên thất thanh: "Đấu kỹ? !"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.