NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 134

Sắc mặt Lâm Trường Minh lúc này cũng biến đổi lớn. Nhưng kiêu ngạo

vốn có của Đấu Sĩ không cho phép hắn lui về sau, hắn hét lớn một tiếng,
thúc giục phát động đấu kỹ, dùng thân thể nghênh đón, chuẩn bị dùng tuyệt
chiêu mới nghĩ ra, đỡ lấy trường kiếm của Phượng Thế!

Ánh sáng màu cam của đấu kỹ, xen lẫn sắc xanh trên mũi kiếm. Lúc hai

tia sáng sắp chạm vào nhau, trên bầu trời chợt bay xuống một đạo ánh sáng
trắng nhu hòa, phát ra sau mà đến trước, ngăn ở giữa hai người: "Hôm nay
so tài là chúng tiểu bối. Các ngươi là những trưởng bối cũng không chịu
thua kém, muốn giành lấy danh tiếng của tiểu bối sao."

Kèm theo tiếng cười của hắn, ánh sáng trắng thật nhanh cắn nuốt năng

lượng ánh sáng phát ra từ hai người Phượng, Lâm. Một chữ cuối cùng vừa
dứt, ánh sáng cam và xanh đã hoàn toàn biến mất, chỗ ngồi của khách quý
chỉ còn lại tia ánh sáng trắng nhìn như nhu hòa, mà lại kiên cố. Mà Phượng
Thế và Lâm Trường Minh, cũng bởi lực lượng đột nhiên biến mất, bay song
song ra phía xa.

Thấy phương hướng hai người bay đi, lão giả vừa ra tay ngăn cản "Y"

một tiếng, ảo não nói: "Hỏng bét, quên mất chỗ này quá nhỏ, không có chỗ
dừng cho bọn họ."

Trên lôi đài, nghiêng người tránh đi một quyền của Lâm Tần Kiệt,

Phượng Lôi tay cầm chủy thủ, vừa muốn tiến lên, lại nghe được kình phong
sau đầu. Hắn tưởng rằng là ám khí của Lâm Tần Kiệt, kinh hãi vội vàng hạ
thấp người lăn một vòng, hi vọng tránh được một chút. Không ngờ, lực đạo
của "ám khí" này quá mạnh, làm cả người hắn bị đụng bay xuống lôi đài,
co quắp nằm trên mặt đất.

Hắn nhe răng nhếch miệng bò dậy, vừa muốn mắng người, không ngờ

phát hiện “ám khí” đụng ngã mình lại là phụ thân đại nhân, nhất thời bị
nghẹn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.