NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 140

phế vật không có tư chất tu luyện? Lại nói, nàng đã chữa khỏi cho Lôi nhi,
thì sao còn khiêu chiến với nó?"

Nói vậy, lòng tin của hắn lại thêm kiên định: Phượng Vũ vẫn là phế vật

vô dụng như trước, không thể đột nhiên có được thực lực cường đại! Hắn
còn muốn mắng Phượng Vũ mấy câu, lại thấy người chủ trì cười lạnh nhạt
đi tới: "Phượng tiên sinh, tranh tài sắp bắt đầu, mời ngài đi xuống trước,
được không."

"Tranh tài gì chứ, chỉ là tiểu hài từ quấy rối ——" Phượng Thế còn muốn

kéo Phượng Vũ xuống lôi đài, nhưng lại bị người chủ trì dùng thái độ tao
nhã mà kiên quyết mời xuống đài.

Hết cách, hắn chỉ đành dùng tay ra hiệu cho nhi tử, để hắn hiểu được, dù

thế nào cũng đừng đấu thật. Bằng không sẽ bị cho là ức hiếp bé gái mồ côi,
không chỉ đối với hắn, mà còn không tốt cho Phượng gia.

Phượng Lôi lại vờ như không thấy phụ thân ra hiệu, bước lên đài: "Vừa

rồi, là ngươi nói ta không phải đối thủ của ngươi?"

"Đúng vậy."

Mắt hắn nhìn xuống tiểu cô nương thấp hơn hắn nửa cái đầu, lộ ra nụ

cười hung ác: "Ta thừa nhận không thể lập tức đánh bại tiểu tử Lâm Tần
Kiệt kia, nhưng trừng trị ngươi, cũng không tốn sức lực nào. Lát nữa hối
hận muốn xin tha mạng thì nói lớn một chút, nếu ta tâm tình tốt, nói không
chừng sẽ tha cho ngươi một mạng."

"Không cần nói nhảm." Đối với Phượng Lôi đầy tự tin kêu gào, Phượng

Vũ chỉ cảm thấy dài dòng: "Muốn đánh thì đánh."

"Hừ! Ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã sinh ra trên đời." Ác độc nói ra lời

uy hiếp, Phượng Lôi nắm tay thành quả đấm liền muốn ra chiêu. Cũng chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.